Tâm thần Hứa Thanh khẽ động.
Trước kia, mỗi khi hết giờ trực trở về nhà tù số 10 khu Đinh, bên trong đều
rất náo nhiệt, Sơn Hà Tử và Vương Thần không ngừng cãi vả, nhưng hôm nay
Sơn Hà Tử lại yên tĩnh khác thường, tất cả ngồi khoanh chân trên quảng trường.
Thế mà đều đang tu hành.
Vẻ mặt vô cùng ngưng trọng, thậm chí còn mang theo cố chấp, tựa hồ đang
dùng hành động để nói với tất cả mọi người rằng, Sơn Hà Tử gã là người tâm
chí kiên định, dù thân có ở trong lao ngục, vẫn không quên tu luyện như trước.
Cho dù ở bất kỳ địa phương nào, Sơn Hà Tử cũng có thể ma luyện tâm tính
bản thân.
Về phần Vương Thần, bản thể cũng đã xuất hiện khỏi cỗ quan tài, giờ phút
này đang khoanh chân trong lồng giam, biểu cảm vô cùng nghiêm túc, hai tay
gắt gao nắm chặt, dường như đang ăn năn cho sai lầm của mình.
Còn khống chế phân thân Yên Miểu Tộc của mình đứng ở bên ngoài cầm
bút, viết từng dòng chữ lên trên vách tường lồng giam.
Văn chương lưu loát, nội dung của những chữ bên trên đều là đã biết bản
thân sai rồi, phối hợp với vẻ mặt kia gã, làm cho người ta có một loại cảm giác
cầm bút viết ra tiếng lòng, kiểm nghiệm khắc khổ.
Bất cứ ai nhìn thấy, đều sẽ cảm giác gã đang dùng tâm để hối lỗi.
Còn có Khổng Tường Long.
Y thì lại càng khoa trương, giờ phút này mặc dù cũng ngồi khoanh chân ở
trong lồng giam, nhưng lại là diện bích suy nghĩ, đưa lưng về phía ngoài, trong
miệng lớn tiếng nói ra những câu ăn năn hối lỗi.
"Dạ Linh, ta nghĩ rằng lần này ta quá sai rồi, mặc dù Cung chủ giam giữ ta 1
tháng, nhưng ta nghĩ như vậy còn chưa đủ, ta muốn tự phạt chính mình, không
để cho lão nhân gia ngài phải thất vọng nữa."
"Đến, Dạ Linh, ngươi thay Cung chủ đánh ta đi, chỉ có như vậy, cõi lòng ta
mới có thể khá hơn một chút."
Trong lúc nói lời này, biểu cảm Khổng Tường Long không ngừng biến hóa,
khi thì ăn năn, lúc thì bi phẫn, lát thì thổn thức, chốc lại xúc động.
Loại cảm xúc dùng đau đớn để biểu đạt suy nghĩ trong nội tâm này, vô cùng
phát huy tác dụng.
Dạ Linh cầm một cây gậy, đứng sau lưng Khổng Tường Long, khuôn mặt
nhỏ nhắn gật đầu nghiêm túc.
"Có thể nhận thức được sai lầm của mình, nói rõ Khổng đại ca đã trưởng
thành rồi, Khổng đại ca, ngươi ngày xưa quá vọng động, mà ta cũng có chỗ
không đúng, chúng ta cùng giám sát và phê bình lẫn nhau."
Nói xong, Dạ Linh dùng cây gậy trong tay hung hăng quất vào lưng Khổng
Tường Long, âm thanh cực lớn, truyền khắp cả quảng trường.
Sau khi nhìn thấy một màn này, Hứa Thanh liền lặng lẽ cúi đầu, đi đến bên
trong lồng giam của mình, lấy ra một thẻ tre cùng với que sắt, sau đó cầm ra
gông xiềng, rất tự nhiên đeo vào trên người.
Động tác rất thuần thục, giống như mỗi lần trở về hắn đều sẽ làm như thế.
Sau khi đeo gông xiềng lên, thần sắc Hứa Thanh lộ ra vẻ nghiêm túc, cầm
lấy que sắt để khắc giới luật của Chấp Kiếm Giả lên thẻ tre.
Một lần lại một lần, giống như mỗi ngày đều lặp lại quá trình này, dùng cách
đó để thể hiện rằng mình đã biết sai rồi.
Làm cho người ta có một loại cảm giác nhìn như khắc vào thẻ tre, nhưng
thực ra lại là khắc vào tâm thần.
Nhất là chung quanh chỉ có hắn đeo theo gông xiềng trên người, cái này lại
càng khiến thể hiện ra sự nghiêm khắc với chính bản thân mình của hắn.
Cứ như vậy thời gian dần trôi qua, một lúc lâu sau, một tiếng hừ lạnh vang
vọng trong phòng giam.
"Mỗi người đều không khác gì lũ khỉ con, rất lanh lợi nha."
Theo giọng nói vang vọng, bóng dáng của Cung chủ xuất hiện ở trên quảng
trường, Sơn Hà Tử mờ mịt ngẩng đầu, sau khi thấy rõ Cung chủ trước mắt, vội
vàng bái kiến, vẻ mặt tràn ngập sự ăn năn.
Vương Thần cũng nhanh chóng đứng lên, từ trong lồng giam cúi đầu về
phía Cung chủ, mở to miệng hình như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng toàn bộ
đều hóa thành biểu cảm hối hận.
Khổng Tường Long và Dạ Linh cũng là như thế, Hứa Thanh đồng dạng như
vậy.
Theo mọi người bái kiến, Cung chủ chắp tay sau lưng, ánh mắt đảo qua trên
người bọn họ.
"Các ngươi rất có bản lĩnh đấy chứ."
"Hoàn thành xong một nhiệm vụ tiếp ứng, lại còn truy sát Hắc Y Vệ đến tận
biên giới!"
"Nếu như các ngươi dồi dào tinh lực như thế, vậy ta sẽ cho các ngươi thêm
nhiều trọng trách hơn nữa là được rồi, Sơn Hà Tử, sau khi ra tù, ngươi sẽ kiêm
nhiệm thêm việc bên chấp pháp, đi bắt người đi."
"Vương Thần, ngươi không phải rất thích ngủ trong quan tài sao, sau khi ra
tù lại kiêm nhiệm thêm việc tuần tra ban đêm."
"Dạ Linh ngươi cũng vậy, đoạn thời gian trước Kê Tra ti cần người, ngươi đi
kiêm nhiệm thêm việc này."
"Khổng Tường Long, chẳng phải ngươi không nhớ được quy định của Chấp
Kiếm Giả sao, sau khi rời khỏi đây thì kiêm nhiệm thêm chức vị Hành Giả ở
Giới Luật điện, chuyên môn chịu trách nhiệm răn dạy những người không tuân
thủ quy củ."
"Còn có Hứa Thanh, nếu như ngươi tinh lực nhiều như vậy, khi nào thi hành
lần phạt này xong, thì đi trấn áp nhà gian số 1 khu Đinh, sau đó kiêm nhiệm
binh sĩ khu Bính."
Cung chủ nhàn nhạt mở miệng, giọng nói vang vọng khắp nhà tù.
Mọi người cúi đầu, hiện ra vẻ mặt đã khắc sâu sai lầm của mình.
"Mặt khác, giao cho các ngươi một cái nhiệm vụ bí mật, sau khi ra tù các
ngươi liền đi điều tra về nó."
"Có thám tử truyền đến tin tức, dạo gần đây bên trong Thánh Lan tộc xuất
hiện không ít Tiên Khôi của Cận Tiên tộc, ta hoài nghi Cận Tiên tộc đang bí mật
giao dịch vũ khí chiến tranh cùng Thánh Lan tộc, chuyện này rất mẫn cảm, các
người tách riêng ra đi điều tra, dựa vào phương pháp của bản thân, bí mật điều
tra bên trong Quận Đô."
"Ai có thể tra ra chứng cứ, ta thưởng cho người đó một cái chiến công nhị
đẳng, cộng thêm 50 vạn quân công."
Ánh mắt Hứa Thanh lập tức sáng ngời, đám người Khổng Tường Long và
Sơn Hà Tử cũng là như vậy, trong mắt từng người lập lòe tia sáng.
50 vạn quân công, đây đã là một cái phần thưởng cực lớn rồi, lại càng không
cần phải nói tới còn có cả chiến công!
Muốn nhận được chiến công rất khó, bình thường căn bản không có khả
năng thu được, trừ phi là loại nhiệm vụ cửu tử nhất sinh.
Mà cho đến tận bây giờ, cũng chỉ có Khổng Tường Long có được một cái
chiến công tam đẳng mà thôi, đây còn là do y đã từng liều chết lẻn vào Thánh
Lan tộc, sau đó lại dùng hơn nửa cái mạng để đổi lấy.
Nhưng bây giờ chỉ cần tra ra được chứng cứ giao dịch giữa Cận Tiên tộc và
Thánh Lan tộc, là có thể thu được một cái chiến công nhị đẳng, mọi người lập
tức vô cùng động tâm.
Thấy tia sáng trong mắt đám người Hứa Thanh, Cung chủ khẽ gật đầu,
không lên tiếng nữa và quay người rời đi.
Sau khi Cung chủ rời đi, trong nhà tù lâm vào im lặng.
Mọi người nhìn nhau một cái, cũng nhìn ra khát vọng đối với chiến công
của nhau, sau đó từng người thở sâu, riêng phần mình trở lại tại chỗ, tiếp tục đả
tọa, tiếp tục ăn năn, tiếp tục khắc chữ.