QUANG ÂM CHI NGOẠI

Hứa Thanh cúi đầu xuống, nhìn qua gương mặt Thanh Thu, khuôn mặt

thanh tú của đối phương dần dần trùng với lặp tiểu cô nương trong trí nhớ.

"Đúng rồi, nàng đến từ Ly Đồ Giáo, nàng cũng không nhận ra ta, bởi vì ta…

biến hóa quá lớn."

Hứa Thanh than nhẹ, vô luận là những vết bẩn qua nhiều năm tháng không

tẩy rửa trên mặt trong doanh địa thập hoang giả, hay là bản thân hắn tự phát

triển trong những năm này này, khiến cho thiếu niên nhỏ gầy kia, đã trưởng

thành.

Trong khi tâm thần chấn động, Hứa Thanh chú ý đến hòn đá nhỏ trên tay,

khối đá trừ sẹo này đã bị mài mòn rất nhiều, cho thấy rõ ràng thường xuyên bị

người cầm ở trong tay vuốt ve.

Một lát về sau, Hứa Thanh đưa hòn đá nhỏ trong tay lại chỗ cũ, cũng đưa túi

trữ vật trả về chỗ cũ, khoanh chân ngồi xuống.

Bây giờ hắn đang dùng thân phận Hắc Thiên tộc nên không thích hợp báo

cho nàng biết, mà nhiều năm không gặp, đối phương có phải vẫn là tiểu cô

nương đã từng quen biết ngày xưa hay không cũng chưa rõ được, hết thảy mọi

thứ khiến cho Hứa Thanh cảm thấy tạm thời không cần thiết nói thân phận của

mình.

Quen biết nhau hay không, theo hắn xem ra cũng không phải rất trọng yếu,

tựu như cùng năm đó trước khi tiểu cô nương rời đi, hắn nói ra ba chữ chúc bình

an.

"Bình an là tốt rồi."

Hứa Thanh thì thào trong lòng, lấy ra thẻ tre, xóa tên hồng nữ đi. Sau đó

nhìn về phía đội trưởng, giờ phút này hắn bỗng nhớ lại những hành động lúc

trước của đội trưởng, rõ ràng y đã biết trước được việc này.

"Lão đầu tử đã nói cho ta biết, tự ta cũng đã điều tra một chút, ha ha, cũng là

trước khi xuất phát mới biết được đáp án, vốn định cho ngươi một cái kinh hỷ."

Đội trưởng vội ho một tiếng, trừng mắt nhìn.

Hứa Thanh nhắm mắt lại, không để ý.

Một ngày sau, Thanh Thu tỉnh lại.

Sau khi nàng tỉnh lại, cũng không lập tức mở mắt mà khống chế nhịp tim và

khí tức của mình, khiến cho bản thân bảo trì bộ dạng giống như vẫn còn đang

hôn mê, ý đồ cảm giác bốn phía.

Thứ đầu tiên nàng phát hiện đó là tu vi của mình đã bị phong bế rồi, không

cách nào tản ra.

Việc này khiến cho đáy lòng nàng trầm xuống, đồng thời trong đầu cũng

không có giọng nói của ác quỷ, biết rõ liêm đao ác quỷ hoặc là đã bị cầm đi,

hoặc là cũng đã bị phong ấn giống nàng.

Hai phát hiện này, khiến nàng biết rõ tình cảnh bây giờ của mình cực kỳ

hung hiểm, vả lại túi trữ vật cũng đã không còn.

Cũng may là trên người không có thương thế gì, vả lại cũng không bị trói

buộc, mặt khác, nàng cũng cảm nhận được hòn đá nhỏ trên ngực vẫn còn, đây là

vạn hạnh trong bất hạnh.

"Tỉnh rồi thì không cần phải giả bộ đâu." Ngay khi Thanh Thu định thử phá

giải phong ấn tu vi trên người, bên tai của nàng liền truyền đến giọng nói lạnh

như băng của Hứa Thanh.

Thanh Thu bất động thanh sắc càng thêm cẩn thận.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Thanh Thu, không nói tiếp.

Đội trưởng bên cạnh nhìn qua một màn này, tinh thần chấn động, vẻ mặt suy

nghĩ quan sát hai người.

Cho đến ngày hôm sau, Thanh Thu bất đắc dĩ mở mắt ra, nàng cảm nhận

được phong ấn trong cơ thể cực kỳ kinh người, đó không phải thủ đoạn của

nhân tộc, mà là một loại tinh thần lạc ấn biến thành, có lẽ là phương pháp giam

cầm của Hắc Thiên tộc.

Lấy năng lực bây giờ của nàng không cách nào xua tán, về phần vị trí, nàng

cũng đã đoán được, biết rõ đây là bản thân bị đối phương dùng phương pháp

đặc thù thu nhỏ lại, sau đó giấu kín ở bên trên làn da của con thú bốn chân.

Mà nếu không thức tỉnh thì không khỏi quá giả, vì vậy giờ phút này sau khi

mở mắt ra, nàng lập tức đứng dậy, trong mắt mang theo băng hàn nhìn hai tên

Hắc Thiên tộc trước mặt.

Đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hắc Thiên tộc, càng hiểu rõ trong đội xe

Thánh Lan tộc lại tồn tại Hắc Thiên tộc, chuyện này quá lớn.

Trong lúc đáy lòng cấp bách, nàng cũng nhìn thấy liêm đao ác quỷ của mình

đang ở trong tay tên Hắc Thiên tộc bắt giữ mình, ác quỷ phía trên đã nhắm mắt,

lâm vào ngủ say.

"Tại sao không giết ta?" Thanh Thu bỗng nhiên mở miệng.

Đội trưởng cười nhạt, liếc mắt quét qua Thanh Thu, không nói chuyện, Hứa

Thanh trầm mặc một lát rồi nhàn nhạt mở miệng.

"Trong khoảng thời gian này ngươi im lặng một chút, 3 tháng sau sẽ thả

ngươi rời khỏi."

Thanh Thu cười lạnh, nàng không tin lời này.

"Ta và Ly Đồ Giáo các ngươi, có chút vãng lai, đây cũng là nguyên nhân

không giết ngươi." Người nói không phải Hứa Thanh, mà là đội trưởng, y thấy

Hứa Thanh muốn há miệng, vì vậy nói ra câu này trước.

Hứa Thanh liếc mắt nhìn đội trưởng, trầm mặc không nói.

Thanh Thu tương tự nhìn đội trưởng, bày ra vẻ trầm ngâm, nàng hiểu rõ giờ

phút này mình cũng không cần phải mạnh miệng, không bằng giả bộ như phối

hợp, nhìn xem đối phương rốt cuộc muốn như thế nào, đồng thời tìm cơ hội

chạy trốn.

"Hòn đá nhỏ trong ngực của ngươi, chắc là vật ngươi cực kỳ quan tâm đúng

không, cho nên ta đã không lấy đi." Thần sắc đội trưởng lộ ra vẻ âm lãnh, lạnh

giọng mở miệng, mang theo một chút uy hiếp.

Hứa Thanh nghe vậy nhăn mày lại.

Thần sắc Thanh Thu vẫn như thường, nhưng đáy lòng lại run lên, nàng cố

gắng không để cho mình lộ ra chút nào, bởi vì một khi lộ ra rằng mình thật sự

để trong lòng, chẳng khác nào là nói cho đối phương biết đáp án.

"Sau 3 tháng sẽ thả ngươi rời khỏi, đến lúc đó thanh này liêm đao này cũng

sẽ trả cho ngươi, đương nhiên nếu như ngươi đùa nghịch một chút hay dám

dùng tiểu xảo, ta sẽ bóp nát hòn đá nhỏ của ngươi trước, bóp nát từng chút từng

chút một cho đến khi vỡ vụn." Giọng của đội trưởng khàn khàn, ngữ khí tựa

như một tên ác nhân, còn giơ ngón tay lên gõ vào trên liêm đao.

Ác quỷ đang hôn mê, lần nữa run lên.

Thanh Thu trầm mặc, nhìn chằm chằm vào đội trưởng, sau một lúc lâu

nghiến răng, nhẹ gật đầu.

Thời gian cứ như vậy trôi qua, rất nhanh lại qua một ngày, theo đoàn xe đi

tới biên giới Lâm Lan Châu, sau khi tiến nhập vào phạm vi của Đại Hoang

Đông Quận của Thánh Lan tộc, vị thanh niên Thánh Lan tộc kia rõ ràng thở ra

một hơi thật dài.

Tất cả tộc nhân trong đội xe cũng đều nhao nhao trầm tĩnh lại, sau khi đi tới

nơi này, bọn họ sẽ không gặp phải nguy hiểm đến từ nhân tộc nữa.

Mà Hứa Thanh và đội trưởng, cũng được thanh niên Thánh Lan tộc mời

không cần ẩn nấp nữa, xuất hiện ở bên ngoài.

Nhìn qua hết thảy mọi thứ lạ lẫm xung quanh, lại nhìn về phía Phong Hải

Quận, đáy lòng Thanh Thu âm trầm, càng có một tia bi thương, nàng biết rằng

trong một thời gian ngắn mình không có cách nào chạy trốn.

"Hai vị thượng tộc, đến nơi này là chúng ta an toàn rồi." Thanh niên Thánh

Lan tộc mang theo nụ cười trên mặt, trong mắt hiện ra sự cuồng nhiệt như cũ,

chắp tay về phía Hứa Thanh và đội trưởng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi