QUANG ÂM CHI NGOẠI

"Mời linh quỷ kiểm tra thực hư!"

Lão giả thở sâu, cung kính mở miệng, theo con linh quỷ phát ra tiếng kêu

kiệt kiệt, thân thể của nó bỗng lăng không bay lên, nhìn về phía hoàng cung, lúc

này sắc mặt của lão giả cũng vô cùng âm trầm, truyền ra lời nói đối với mọi

người bốn phía.

"Đợi sau khi linh quỷ kiểm tra thực hư, Quốc chủ Thiên Đính Quốc, ngươi

hãy đích thân ra tay bắt giữ hai tên tiểu tặc to gan lớn mật kia, ta sẽ..."

Nhưng khi lời lão giả vừa nói đến đây, không đợi lão nói rõ, thân thể đầu lệ

quỷ bầu trời trên đột nhiên run rẩy, toàn thân lập tức bộc phát ra hắc quang như

biển, khuếch tán ra khắp bát phương, trong mắt càng lộ ra tia sáng mãnh liệt

trước đó chưa từng có, thân thể cũng càng lúc càng kịch liệt run rẩy.

Đến cuối cùng nó thậm chí còn kêu thảm lên một tiếng, mắt quỷ nổ tung.

Thân hình cũng bị hất ngược lại, trực tiếp rơi vào trên tế đàn, sau đó nó lập

tức quỳ xuống cúng bái về phía hoàng cung, liên tục dập đầu.

"Chủ thượng!"

"Đó là khí tức của chủ thượng!"

"Phàm tục chúng ta không thể nhìn thẳng!!"

Con mắt của linh quỷ đã mù, thân thể không ngừng run rẩy, nhưng giọng nói

lại mang theo kích động và cuồng nhiệt đến cực hạn, một màn này lập tức khiến

cho trong đầu toàn bộ tu sĩ Thánh Lan tộc bốn phía hoàn toàn nổ vang.

Hô hấp của Quốc chủ Thiên Đính Quốc trở nên dồn dập, dù cho gã đa nghi

hơn nữa, giờ phút này cũng đã chân chính tin tưởng.

Da đầu của những vị Quốc chủ khác cũng đều nhao nhao run lên, tâm thần

dấy lên sóng lớn ngập trời, cũng không có bất luận lý do gì đi hoài nghi, trong

mắt từng người đều lộ ra vẻ cuồng nhiệt.

Mà lão giả phóng ra linh quỷ kia cũng tương tự run rẩy, ánh mắt trợn to, lộ

ra vẻ không cách nào tin.

"Này này....."

Ngay khi tâm thần những người nơi đây riêng phần mình dấy lên gợn sóng,

một cái chớp mắt, bức tượng thần Hắc Thiên đang trôi lơ lửng ở bên trên hoàng

cung đột nhiên mở mắt ra, đứng cách ngàn trượng bên trên không trung, trong

mắt lộ ra hắc mang nhìn về phía tế đàn.

Giờ phút này trên đỉnh đầu của nó mơ hồ hiển lộ ra bóng dáng của Hứa

Thanh và đội trưởng.

Ánh mắt Hứa Thanh lạnh như băng, mang theo vẻ không vui nhìn về phía

đại địa.

Đội trưởng đứng ở bên cạnh lại lộ ra thần sắc vô cùng phẫn nộ, cảm giác tức

giận khi trông thấy Thần tử nhà mình bị mạo phạm lộ ra trong mắt của y, càng

truyền ra giọng nói lạnh như băng, mang theo tức giận, vang vọng bốn phương.

"Bọn ngươi đa nghi, vốn dĩ cũng không phải là khuyết điểm, có thể cho qua,

nhưng mà bọn ngươi làm lố chính là đại bất kính."

Trong lúc đội trưởng nói, bầu trời truyền đến tiếng sấm rền, thiên địa biến

sắc.

Trong một cái chớp mắt, mi tâm Hứa Thanh lập lòe hiện ra đồ đằng mặt

trăng, trên người càng tràn ra chấn động vị cách siêu việt phàm tục đến từ Tử

Nguyệt bên trong Thiên Cung.

Trong chốc lát, một tia máu thuộc về Hắc Thiên bên trong huyết mạch của

toàn bộ tộc nhân Thánh Lan tộc trong Thiên Đính Quốc không bị khống chế,

nhao nhao sôi trào.

Quốc chủ của ba mươi sáu vương quốc cũng đều chấn động, cúi đầu về phía

bức tượng thần trên bầu trời.

Tâm thần vị quốc sư Thiên Đính Quốc cũng không ngừng lay động, đưa mắt

nhìn Hắc Thiên linh quỷ một bên vẫn đang không ngừng cúng bái dập đầu, hô

hấp của lão dồn dập, cuối cùng cúi đầu xuống, bái kiến về phía bầu trời.

Trong bọn họ, tu vi của bất luận người nào cũng đều siêu việt Hứa Thanh,

đối mặt với tu sĩ Hắc Thiên tộc tầm thường có lẽ còn có thể dùng tu vi để miễn

cưỡng san bằng thân phận, nhưng bây giờ cảm thụ uy nghiêm đến từ Thần tử

cùng với trấn áp trên huyết mạch, tâm thần của tất cả bọn họ đều nhao nhao

hiện lên gợn sóng.

Nhưng lại không hề có chút cảm giác khuất nhục nào, bởi vì từ đầu đến

cuối, hai vị Hắc Thiên tộc mới đến này đều không hề tự kiềm chế thân phận,

ngược lại là do bọn họ vẫn luôn liên tục thăm dò.

"Bọn ngươi, lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa." Trên bầu trời, Hứa

Thanh lần đầu mở miệng.

Giọng nói bình tĩnh vang vọng, hắn đưa mắt nhìn mọi người thật sâu, vung

tay lên, bóng người liền biến mất.

Mà tượng thần cũng quay về, rơi xuống độ cao bình thường, trôi lơ lửng ở

trên đại điện, hai mắt lại khép kín.

Toàn bộ thành trì hoàn toàn yên tĩnh.

Chỗ tế đàn, Quốc sư Thiên Đính Quốc thở sâu, đè xuống chấn động trong

lòng, lập tức truyền âm hạ lệnh về phía Quốc chủ Thiên Đính Quốc.

"Lập tức bí mật báo cáo việc này lên vương triều, Chân Tiên Thập Tràng có

Hắc Thiên tộc đến, dường như huyết mạch chí cao, chúng ta không có tư cách

tiếp đón. Mặt khác, cũng đưa cả đứa con nối dõi được Thần tử chúc phúc của

ngươi đến vương triều!"

"Chuyện này bất kể thiệt giả…đều là chuyện lớn động trời!"

"Một khi là thật." Lão giả thở sâu.

"Sợ là cả Hắc Thiên Thần Điện của bốn đại vương triều Thánh Lan tộc, đều

sẽ chấn động, mà địa vị trong tương lai của đứa con nối dõi của ngươi cũng sẽ

trở thành chí cao vô cùng!"

Trong lúc Quốc sư nói ra lời này, bên trong thiên địa bỗng có một trận gió

thổi tới, Chân Tiên Thập Tràng trên bầu trời lắc lư, cái ô trên cao truyền đến

từng trận xôn xao ồn ào.

Gió nổi lên.

Tối nay, gió vô cùng lớn.

Cái ô do Chân Tiên Thập Tràng tạo thành trên bầu trời không ngừng lắc lư,

âm thanh truyền khắp bát phương, cơn gió đồng thời thổi qua thiên địa, cuốn

theo bụi bặm đầy đất, gào thét quét qua mọi tòa kiến trúc bên trong Thiên Đính

Quốc.

Những chiếc chuông lục lạc treo ở dưới mái hiên của mọi nhà cũng truyền

ra từng trận âm thanh thanh thúy, nhất là trong hoàng cung lại càng là như thế.

m thanh liên tiếp vang lên, trong hoàng cung, Hứa Thanh thu hồi ánh mắt

nhìn tới đêm tối bên ngoài, quay đầu nhìn về phía đội trưởng ở một bên.

"Đại sư huynh, chúng ta không thể tiếp tục đợi quá lâu nữa, nhiều nhất hai

ngày, nếu như Chân Tiên Thập Tràng không hoàn toàn hình thành đạo quả,

chúng ta sẽ phải rời đi." Hứa Thanh trầm giọng truyền âm.

Đội trưởng thở dài, có chút buồn rầu.

Lúc trước đối phương thăm dò bị bọn họ phát hiện, mặc dù đã hóa giải

nhưng đội trưởng cũng hiểu rõ, điều này cũng đại biểu tình thế nhất định đang

phát triển về phía không thể khống chế.

"Ta nghĩ rằng …thật ra cũng không có gì." Đội trưởng trầm ngâm, liếc mắt

nhìn Hứa Thanh.

Bất kể đội trưởng cảm thụ Hứa Thanh như thế nào, đều thật sự không khác

Hắc Thiên tộc chân chính chút nào.

Chẳng những tượng thần quỳ bái, càng có thể chúc phúc cho Thánh Lan tộc,

bây giờ ngay cả Hắc Thiên linh quỷ có thần trí cũng đều quỳ.

Đặt cả ba việc này vào chung một chỗ, khiến cho tâm tư của đội trưởng

cũng phải lung lay.

"Tiểu Thanh, rốt cuộc tại sao ngươi lại làm được như vậy? Cái này không có

khả năng là khí tức của Hồng Nguyệt nha." Lòng hiếu kỳ của đội trưởng vô

cùng mãnh liệt, lần nữa hỏi một câu.

Hứa Thanh suy nghĩ một chút, lần này cũng không giấu giếm nữa, truyền

âm trả lời.

"Là vị Thần Linh mà Hắc Thiên tộc thờ phụng, ban đầu khi ở Thái Sơ Ly U

Trụ, ta đã cướp đoạt được một tia quyền hành từ nó, cho nên bọn họ hẳn tưởng

lầm là Hồng Nguyệt."

Lời này vừa ra, ánh mắt đội trưởng trợn to, hít vào một hơi, tuy lúc trước y

đã có suy đoán, nhưng hôm nay nghe Hứa Thanh trả lời thì tâm thần vẫn dấy

lên sóng lớn.

Sau một lúc lâu đội trưởng chợt đứng lên, đi vài vòng xung quanh sau đó

quay đầu nhìn Hứa Thanh.

"Tiểu sư đệ, chúng ta có nên làm lớn một lần hay không!"

Trong mắt đội trưởng lộ ra vẻ điên cuồng.

Hứa Thanh thở dài, hắn biết đội trưởng muốn làm cái gì, đây cũng chính là

lý do mà lúc trước hắn phải giấu giếm Tử Nguyệt.

"Bây giờ ngươi đã chân thật không thể nào chân thật hơn nữa, không bằng

chúng ta đi tới Hắc Thiên Thần Điện, sau đó để cho Hắc Thiên Thần Điện đưa

chúng ta tới Hắc Thiên tộc…”

"Hư ẩn phù trên người ta nhiều nhất chỉ có hiệu quả nửa tháng nữa, một khi

tan biến, mặc dù khí tức của ta không sai, nhưng vẫn có thể bị tra ra, nhất là...

Chỉ cần vị Thần Linh ở bên trong Hồng Nguyệt kia liếc ta một cái, ta liền cái gì

cũng không còn nữa."

Hứa Thanh kiên quyết lắc đầu.

Đội trưởng phiền muộn, nhưng cũng biết làm như vậy không phải điên

cuồng, mà là muốn chết, vì vậy sau khi trầm ngâm rồi nghiến răng.

"Ngày mai chúng ta tiếp tục dẫn người đi sưu tập đạo quả, tuy phần lớn đều

không thành thục, nhưng cũng không thể ngồi yên mà đợi, phải đi khu vực khác

sưu tập đạo quả đã thành thục."

"Sau đó lại đợi vài ngày, tiểu Thanh, đạo quả chỉ là thứ nhất, thứ tốt chân

chính chính là Chân Tiên Thập Tràng kia, bây giờ chúng ta đang có một cơ hội

khó tìm!"

Hứa Thanh do dự, nghiến răng nói.

"Nhiều nhất ba ngày!"

Đội trưởng nghe vậy, trong mắt lộ ra điên cuồng, nhẹ gật đầu.

"Được, nhiều nhất năm ngày!"

"Mặt khác, ngày mai ta sẽ ra ngoài hóng gió một chút, nếu như đã như thế

này rồi, bọn họ nguyện ý hoài nghi thì cứ hoài nghi, dù sao ngươi thật sự có thể

chúc phúc, ta đi thông khí báo cho những vương quốc kia biết, chúng ta có thể

chúc phúc cho các ngươi, nhưng phải dùng bảo bối để đổi!"

Con mắt đội trưởng có chút đỏ lên.

Hai ngày sau, Hứa Thanh và đội trưởng chia nhau, một người toàn lực thu

thập đạo quả, một người thì ra ngoài giao tiếp cùng những vương quốc khác.

Trong Đô thành Thiên Phong vương triều của bốn đại vương triều của

Thánh Lan tộc, một đoàn người Thiên Đính Quốc đã truyền tống đến đây.

Người dẫn đầu chính là vị Quốc sư của Thiên Đính Quốc, Mộc Nghiệp cũng

ở trong đó, sau khi bọn họ đi đến Thiên Phong vương triều, trước tiên liền

thượng tấu việc về Hắc Thiên tộc lên trên.

Lúc đầu việc này vốn không có khiến cho Thiên Phong vương triều chú ý,

dẫu sao đối với bốn đại vương triều có thân tịch Vương Công trong Thánh Lan

tộc mà nói, Hắc Thiên tộc tầm thường thì bọn họ cũng không có đặt vào trong

lòng, nhưng theo Thiên Đính Quốc thượng tấu, sau đó cử các ngành tương ứng

kiểm tra thực hư Mộc Nghiệp, sau tầng tầng kiểm tra, một cái kết quả khiến cho

người ta không ngừng chấn động được thượng tấu lên trên, chuyện này dần dần

nhấc lên gợn sóng bên trong vương triều.

"Khí tức Hắc Thiên nồng đậm đạt đến đệ nhất tịch, thậm chí còn hơi vượt

qua!"

"Hết thảy công cụ kiểm tra huyết mạch đều chân thật vô cùng, đích đích xác

xác là được chúc phúc!"

"Coi như là Hắc Thiên Thần Điện, cũng không cách nào khiến một người từ

đệ tứ tịch trực tiếp tăng lên đệ nhất tịch!"

"Đây không phải là chúc phúc đơn giản, đây là Thần ban!"

Sau khi những kết quả điều tra này tầng tầng báo cáo lên trên, cao tầng và

hoàng tộc của Thiên Phong vương triều suy nghĩ như thế nào thì người ngoài

không biết, nhưng rất nhanh liền truyền đạt ra ngoài hai đạo pháp chỉ.

Đạo pháp chỉ thứ nhất là sai người đưa Mộc Nghiệp đi tới Hắc Thiên Thần

Điện, mời Thần Điện kiểm tra thực hư cùng với đưa chỉ thị.

Đạo pháp chỉ thứ hai là lập tức an bài Hắc Y Vệ đi đến Thiên Đính Quốc,

mặt ngoài là hộ giá, mặt khác là bí mật giám sát và điều khiển, phải tức khắc

không thể chậm trễ.

- --

Cầu đề cử Ngọc Phiếu, tuần này truyện rớt top đề cử, mong các đại lão và

đạo hữu tất tay ủng hộ và đề cử.

Cảm ơn mọi người.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi