QUANG ÂM CHI NGOẠI

Những lời này của Hứa Thanh rất là tự nhiên, không phải truyền lệnh, mà là

căn dặn của thượng tộc đối với hạ tộc.

Sau khi đội trưởng nghe được, trong lòng cũng dâng lên một tia kinh diễm,

thật sự là thời điểm Hứa Thanh mở miệng rất là tuyệt diệu, giống như là một vị

tướng quân vậy!

Vừa nãy Hắc Y Vệ còn có hành vi bức vua thoái vị, vốn là tướng quân, Hứa

Thanh lật tay trả lại một câu này, đồng dạng cũng là tướng quân.

Sự thật đúng là như thế, lời Hứa Thanh vừa ra thì sắc mặt toàn bộ Hắc Y Vệ

bốn phía đều đại biến, người tên Lâm Viễn Đông lại càng toàn thân chấn động,

hô hấp cũng không thể khống chế mà dồn dập lên.

Mệnh đăng trong cơ thể gã đã hóa thành Thiên Cung, đã trở thành một bộ

phận của bản thân gã, thời điểm này lấy ra…Trên cơ bản chính là phá hủy một

cung, vả lại cũng coi như mất nửa cái mạng, thậm chí còn là một lần trọng

thương không thể nghịch chuyển đối với căn cơ của gã.

Loại hành vi này, nếu đặt ở chỗ khác, trên cơ bản chính là cục diện không

chết không thôi.

Mà Lâm Viễn Đông từ nhỏ đến lớn, vô luận là trước khi trở thành Hắc Y Vệ

hay là sau này, vẫn luôn là hạng người thiên kiêu, phụ thân lại còn là người

quyền cao chức trọng, đồng thời bản thân gã cũng có tư chất kinh người, một

bước lên mây trong Hắc Y Vệ, liên tiếp thăng chức.

Vả lại đệ nhị tịch trên thân cũng khiến cho gã có được huyết mạch cao quý

ở trong Thánh Lan tộc, đứng ở phía trên rất nhiều người, thực chất bên trong nội

tâm luôn có một loại cảm giác ưu việt thuộc về bản thân.

Nhưng hôm nay gã cảm thấy mình thật giống một con chó vậy, nhận phải

nhục nhã cực lớn, quan trọng nhất là loại nhục nhã này, đối phương nói cực kỳ

tự nhiên, hết lần này tới lần khác gã cũng thấy hoàn toàn chính xác tự nhiên như

vậy.

Bất kể Lâm Viễn Đông gã có thân phận thế nào ở trong Thánh Lan tộc,

trước mặt Hắc Thiên tộc đều không có tác dụng, trừ phi là hoàng tộc, như vậy

còn có quyền nói chuyện một chút, nhưng nếu người trước mắt này thật sự là

Thần tử, có lẽ hoàng tộc cũng không có tác dụng gì.

Dẫu sao Thánh Lan tộc bọn họ cũng là tộc phụ thuộc vào Hắc Thiên tộc mà

tồn tại, quan hệ không phải ngang hàng, mà là chủ và tớ!

Thần sắc đồng dạng biến hóa, còn có Chu Hành Vu!

Gã ta không còn cách nào bảo trì vẻ lạnh lùng ngay từ đầu nữa, giờ phút này

ánh mắt co rút lại nhìn qua Hứa Thanh, trong đầu cấp tốc chuyển động đủ loại ý

niệm.

Trên thực tế thì hoàng chỉ không yêu cầu nhất định phải mời hai người Hắc

Thiên tộc này về Đô thành, cái này chỉ là cách làm của chính gã mà thôi.

Nhưng gã thật sự không ngờ đối phương rõ ràng mở miệng như vậy, việc

này tạo thành một cái cục diện không cách nào giải quyết.

Gã không thể nghe theo căn dặn đi lấy mệnh đăng của Lâm Viễn Đông ra,

nếu làm như vậy, về sau hắn sẽ không cách nào có chỗ đứng trong Hắc Y Vệ

nữa, đồng thời cũng đắc tội Đô đốc đại nhân.

Đối phương không dám làm Hắc Thiên tộc tức giận, nhưng lại có thể dễ

dàng trừng trị gã.

Nhưng nếu không nghe…Cục diện cường thế mới vừa nãy gã bày ra sẽ rất

khó duy trì tiếp nữa.

Ngay khi gã cảm giác khó giải quyết, hai mắt Hứa Thanh lóe lên ánh sáng

lạnh lẽo, nhàn nhạt mở miệng.

"Làm sao?"

Chu Hành Vu chau mày, hô hấp của toàn bộ Hắc Y Vệ cũng trở nên dồn

dập, nhìn về phía gã.

Trong nhận thức của bọn họ, nếu như Đô ti đại nhân thật sự có thể bởi vì

những lời này mà lấy ra mệnh đăng của Lâm Viễn Đông, như vậy tính mạng của

bọn họ trên thực tế cũng chính là nắm giữ ở trong tay vị Hắc Thiên tộc kia.

Ánh mắt Lâm Viễn Đông cũng đỏ lên, nhìn Chu Hành Vu.

Mắt thấy cục diện đến trình độ như vậy, xa xa bỗng nhiên truyền đến giọng

nói ôn hòa.

"Thần tử đại nhân."

Theo giọng nói truyền đến, Quốc chủ Thiên Đính Quốc bước nhanh tiến

đến, cung kính cúi đầu về phía Hứa Thanh, sau đó lạnh lùng quét mắt nhìn Chu

Hành Vu.

Với gã ta mà nói, thần tử Hắc Thiên tộc tự nhiên là thật, cũng nhất định là

thật, vả lại phải là chân thật.

Nói như vậy thì đệ nhất tịch mà đứa con nối dõi được chúc phúc cho tự

nhiên cũng là thật, cho nên…Bất kể như thế nào, trước khi Hắc Thiên Thần

Điện không kết luận chuyện này, tất cả đều là chân thật.

Vì vậy gã tất nhiên cực kỳ không đồng tình đối với hành vi của Chu Hành

Vu, nhưng thân là đồng liêu với nhau, vẫn phải đi ra giảng hòa một chút.

"Thần tử đại nhân, chiếc mệnh đăng ở trong cơ thể người này đã bị vấy bẩn,

có chút ô uế, nhưng ta biết rõ bên trong Thiên Phong thượng quốc còn có mệnh

đăng chưa bị phân phối, không bằng đổi một cái khác tốt hơn?"

Chu Hành Vu nghe vậy lập tức gật đầu, chắp tay về phía Hứa Thanh.

"Đại nhân, ta lập tức liên hệ với bên trên, một khắc ngài bước vào Thiên

Phong Quốc chúng ta, sẽ trình mệnh đăng lên cho ngài."

Ánh mắt Hứa Thanh bình tĩnh, không buồn không vui, nhưng hắn càng như

thế, một cỗ cảm giác uy nghiêm lại càng hiển lộ ra.

Giờ phút này đội trưởng ở bên cạnh bỗng lộ ra thần sắc tức giận, khẽ quát

một tiếng.

"Bọn ngươi thật càn rỡ, chỉ là một cái mệnh đăng, cũng phải để cho Thần tử

tộc ta dời bước đi lấy!"

Hứa Thanh tán thưởng trong lòng, những lời này của đội trưởng chính là

lặng yên không một tiếng động thay đổi khái niệm đi đến Thiên Phong Quốc.

Quốc chủ Thiên Đính Quốc nghe vậy, tương tự nhìn Chu Hành Vu, cố ý

biểu lộ không vui trong lòng trên mặt.

Chu Hành Vu thầm than, cũng biết việc mình muốn cường thế mời đối

phương đi Thiên Phong Quốc đã không thể nào tiếp tục được nữa, trừ phi thật

sự trực tiếp lấy ra mệnh đăng của Lâm Viễn Đông.

Bằng không mà nói, nếu vẫn mạnh mẽ mời như ngay từ đầu, đó chính là

chậm trễ đối với Hắc Thiên tộc, vả lại vị Quốc chủ Thiên Đính Quốc trước mắt

này, cũng sẽ không cho phép mình làm như thế.

Nhưng đáy lòng của gã cũng nổi lên nghi ngờ, đó chính là hai vị này tại sao

lại bài xích đi Thiên Phong Quốc, theo sau ý nghĩ này, chính là hoài nghi.

Nhưng mà gã biết rõ, đây không phải là việc mà mình có thể quan tâm,

người phía trên sẽ tự biết phân biệt, nếu như giả dối thì cũng đành, nhưng một

khi là thật, chính mình can dự quá nhiều vào, sẽ không có kết cục gì hay.

Vì vậy lại chấp tay cúi đầu.

"Là ty chức sơ sẩy, ty chức sẽ truyền lại việc đưa mệnh đăng tới này về

thượng quốc."

Hứa Thanh liếc mắt nhìn Lâm Viễn Đông, lắc đầu.

"Mệnh đăng, ta có rất nhiều, không thiếu như Thánh Lan tộc ngươi, nhưng

mà cái thạch điêu màu lam này có chút đặc biệt, ta muốn chính là cái này."

Lời Hứa Thanh vừa ra, thân thể Lâm Viễn Đông bị hắn nhìn chằm chằm run

rẩy, thần sắc lộ ra vẻ bi phẫn, gắt gao nắm chặt tay, căng thẳng phẫn nộ... Cảm

xúc cấp tốc tràn ngập tâm thần, nhưng cũng không dám bộc phát, cũng không

dám mở miệng phản bác.

Gã biết rõ, hễ mình là nói ra một câu bất kính, việc hôm nay sẽ không phải

đơn giản chỉ là lấy mệnh đăng nữa.

Cái loại cảm giác khuất nhục bị thượng tộc áp chế này khiến cho nội tâm

của gã tựa như có lửa độc lan tràn, vô cùng mãnh liệt.

Chu Hành Vu cũng là nhíu mày, thần sắc dần dần âm trầm.

Đội trưởng bên đó cũng âm thầm nuốt xuống một ngụm nước bọt, thầm nghĩ

Hứa Thanh ngươi cũng quá điên cuồng đi, nếu như bức bách đối phương quá,

vạn nhất thật sự động thủ, vậy liền xong đời.

"Trương Tam nói không sai, thực chất bên trong tiểu Thanh còn điên hơn cả

ta!"

Trong khi trái tim mọi người nơi đây cấp tốc chuyển động, Hứa Thanh cất

bước đi về phía Lâm Viễn Đông.

Theo hắn tới gần, uy áp đến từ ba chữ Hắc Thiên tộc mãnh liệt dâng lên ở

trong lòng từng tên tu sĩ Thánh Lan tộc nơi này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi