QUANG CẢNH ĐẠI HÔN, PHÓ TIÊN SINH YÊU CHIỀU TẬN XƯƠNG

“Nhị tiểu thư có yêu cầu gì cứ nói…”

“Chị cả tôi coi em gái là bảo bối nâng trong lòng bàn tay, vô cùng thương yêu em ấy, nếu Lý gia muốn cưới Chưởng Châu, phải chứng tỏ mười vạn phần thành ý, nếu không, đùng hòng qua được cửa ải chị cả tôi.”

“Đó là đương nhiên, chúng tôi không thể so với Phó gia, nhưng về phần sính lễ, sẽ không bạc đãi Tam tiểu thư, dù sao cũng là hạng nhất hạng nhì thành phố Uyển.”

Lý phu nhân gật đầu liên tục, mặc dù bà đau lòng nhưng cũng không phải người không có mắt, đương nhiên biết nặng nhẹ.

“Còn nữa.” Ánh mắt Nhiếp Yên Dung bỗng nhiên nghiêm khắc: “Tôi nghe nói vài chuyện của Lý thiếu gia, tôi cho người điều tra tình hình anh ta ở bên ngoài, Lý thiếu gia trước kia như thế nào, tôi có thể không nhắc chuyện cũ, nhưng nếu sau khi ở chung một chỗ với em gái tôi còn muốn trêu hoa ghẹo nguyệt, vậy cũng đừng trách tôi không khách sáo!”

Lý phu nhân không khỏi mắng, còn chưa gả vào đâu đã ra dáng trước mặt bà, nghĩ Lý gia bọn họ dễ bị khi dễ sao?

Nhưng ngoài mặt không thể không gật đầu nói: “Ai còn trẻ không có lúc lông bông phải không? A Khiêm đã sớm sửa, cô cũng nhìn thấy, nó thích Chưởng Châu…”

“Tôi chỉ nhìn sau này, nếu em gái tôi bị chút ủy khuất nào, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua.”

Nhiếp Yên Dung mỉa mai Lý phu nhân một phen mới bỏ qua.

Chào tạm biệt Lý gia, trên đường về Nhiếp gia, Nhiếp Yên Dung không nhịn được hỏi Chưởng Châu: “Nếu chị cả hỏi…”

Chưởng Châu lẳng lặng nhìn cô, đáy mắt nổi lên bi thương: “Chị hai, từ nhỏ đến lớn, chuyện em đã hứa với chị, có chuyện nào không làm được không?”

Mắt Nhiếp Yên Dung chợt đỏ.

“Chưởng Châu, em vẫn hận chị, đúng không?”

Nhiếp Yên Dung nhìn ngoài cửa xe, khóe môi thản nhiên ngậm vị đắng: “Từ nhỏ đến lớn, ở nhà này, chị giống như một cái bóng, lúc đầu, chị là cái bóng của chị cả, sau đó, chị là cái bóng của Chưởng Châu em, khi còn nhỏ, chị nghĩ nếu chị học thật giỏi, ba cũng sẽ ôm chị đưa lên vai giống em, cho nên chị cố gắng học, kết quả đều phải giành hạng nhất, nhưng sau đó chị phát hiện, cho dù chị đạt hạng nhất, thì sao? Còn không bằng chị cả tùy tiện cầm một cái cúp về, còn không bằng một cái cau mày của Chưởng Châu em, chị rời nhà, đi nước ngoài học, một năm chỉ về một lần, cái nhà này, càng ngày càng xa lạ, chị biết ba mẹ rất tốt với chị, chị không lo ăn mặc, nhiều tiền xài vặt, bảy tuổi đã có mấy chục túi xách tay hiểu nổi tiếng, nhưng vậy thì sao, chị hâm mộ em có thể tùy ý tựa vào trong ngực ba nũng nịu…”

Nhiếp Yên Dung cuối cùng rơi nước mắt: “Chưởng Châu, từ nhỏ đến lớn, chị không tranh giành gì, cũng không cướp gì, chị thật lòng kính trọng chị cả, thật lòng thương yên em, vì người nhà, chị nguyện ý lấy mạng này, nhưng lúc này, Chưởng Châu, coi như chị cầu xin em, chị hai cầu xin em để cho chị yên tâm, yên tâm gả cho người đàn ông chị yêu, được không?”

Chưởng Châu còn có thể thế nào? Nếu cô cố ý không chịu đáp ứng đính hôn với Lý Khiêm, đổi lấy chỉ có thể một kết quả, cô và chị hai cô yêu mến sẽ không thể thân mật như trước, thậm chí, chị hai sẽ hận cô, đoạn tuyệt với cô.

Ở trong lòng Chưởng Châu, trên đời này, tất cả mọi chuyện tất cả mọi người cộng lại cũng không bằng cốt nhục tình thân.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi