QUANG CẢNH ĐẠI HÔN, PHÓ TIÊN SINH YÊU CHIỀU TẬN XƯƠNG

Trên dưới Phó gia khó có được một buổi trưa chủ nhật đông đủ.

Phó phu nhân sắc mặt phấn khởi, giọng nói nhẹ nhàng: “Mẹ nghĩ đại thiếu gia nhà chúng ta rốt cuộc cũng nghĩ thông suốt ròi, thì ra thích cô gái nhỏ… một khi đã như vậy thì dễ làm rồi.;.”

“Chuyện này chỉ là hiểu lầm thôi.”

Phó Cánh Hành bình tĩnh cắt ngang lời Phó phu nhan.

Phó phu nhân hé miệng cười: “Đừng nói với mẹ cái gì mà hiểu nhầm, mẹ đến phòng tận mắt nhìn qua rồi…”

Tuy mẹ nhìn việc riêng tư của con trai thật là mất mặt nhưng mà đó là lần đàu tiên trong hơn 10 năm qua con trai bà có quan hệ với một cô gái, bà không đến xem thì sao mà tin cho được?

Nhất là chiếc ga giường kia còn có vết máu xử nữ của cô gái, càng làm cho Phó phu nhân thở phào nhẹ nhõm.

Phó Cánh Hành nhíu mày mà Phó Cánh Nghiêu ở bên cạnh không nhịn được vui sướng khi người gặp họa: “Anh… em đi cùng mẹ, anh mẹ thật là lợi hại mà.”

Phó Cánh Nghiêu giơ ngón tay cái lên, haha, chiến trường kia đủ để thấy đêm qua điên cuồng như thế nào, đương nhiên chứng minh anh trai nhà anh ta thỏa mãn chị dâu nhỏ đến mức nào…

Phó Cánh Hành ngước mắt nhìn qua, âm thanh lạnh lùng: “Con cảm thấy nhị tiểu thư nhà Chu gia kia không tệ.”

Đôi mắt Phó phu nhân sáng lên, nhìn đứa con thứ hai: “Nhìn xem, anh còn cũng cảm thấy được, không bằng nhà chúng ta song hỉ lâm môn, cùng tổ chức hai hôn lễ…”

Phó Cánh Nghiêu lập tức chạy trối chết, Phó phu nhân vừa tức vừa buồn cười, chỉ la flcs này mà đang lo lắng chuyện con cả cũng chẳng muốn quản con thứ hai.

“Tóm lại, trong sạch con gái nhà người ta, không phải con không thích, hơn nữa mẹ nói nói tiểu thư nhà Nhiếp gia, thế thì càng tốt, gia phong Nhiếp gia có tiếng, con gái nhà bọn họ mẹ nhớ rõ…”

Phó phu nhân nhíu mày lâm vào trầm tư: “Nói ra mười mấy năm trước hai nhà chúng ta còn qua lại, cvhir là sau này phai nhạt đi nhiều, nhiều năm không qua lại, nhưng mà tính tình Nhiếp phu nhân mẹ biết, con gái Nhiếp gia lại có tiếng xinh đẹp.”

Phó tiên sinh luôn ăn nói có ý tức lúc này lại nói: “Hiện tại Nhiếp gia rối thành một đoàn ăn bữa nay lo bữa mai.”

Phó phu nhân liếc Phó tiên sinh: “Chẳng lẽ Phó gia chúng ta còn nhờ vào nhà mẹ đẻ con dâu sao?”

Phó tiên sinh lập tức ngậm miệng, Phó phu nhân cũng là tiểu thư gia đình nhỏ.

Phó phu nhân vắt hết có nhớ về mấy con gái nhà Nhiếp gia.

"Đại tiểu thư... Mẹ nghe nói là đính hôn, chắc là không có khả năng."

“Nhị Tiểu Thư... Nghe nói không tính là quá xinh đẹp..."

“Còn có chút chuyện cũ nhưng mà mẹ nhớ không ra… năm đó Nhiếp phu nhân mang mấy con gái tới nhà chúng ta chơi, đứa bé út thật là đáng yêu…”

“Cánh Hành, con còn nhớ mấy tiểu thư nhà Nhiếp gia nữa không?”

Phó Cánh Hành nhìn dấu răng trên tay, trong đầu nhớ tới quả cầu nhỏ khóc mặt mũi đều là nước mắt.

Nếu không phải hai dấu răng này quá sâu, lúc còn trẻ anh kiêu ngạo, không chịu để bác sĩ chữa mà hoãn đến sau này vết thương nhiễm trùng thối rữa từ đó để lại sẹo thì anh gần như quên mất chuyện này.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi