QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Dưới cái nhìn chăm chú đầy cưỡng ép và lo lắng của Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn, huấn luyện viên Lâm cuối cùng cũng chịu đẩy cửa mở ra, đi ra ngoài hít thở không khí.

Cửa mở không quá lớn, nhưng vẫn  cuốn theo một chút gió lạnh vào, phía sau bóng lưng vẫn cao thẳng mạnh mẽ, cô gái nhỏ đội y khoác áo gió cũng theo sau anh nhẹ tay nhẹ chân mà lẻn vào trong.

Trong tay Lâm Mộ Đông cầm cái bình giữ nhiệt của cô gái nhỏ, giữa khuỷu tay còn kẹp lấy một cái gối ôm cỡ lớn, anh còn xách theo cả hộp đựng thức ăn đã xuất hiện nhiều lần kia nữa.

Không biết anh là bị cả bộ quần áo này làm giảm bớt đi ý lạnh ở trên người, hay là do tâm trạng của đối phương xác thật có chuyển biến tốt. Lưu Nhàn ngồi ở bên cạnh, nhìn vào Lâm Mộ Đông đang cẩn thận tỉ mỉ đặt cái bình giữ nhiệt xuống, nhét xong cái gối, anh đem hộp thức ăn có chứa mấy cái bánh bao hình con vịt nhỏ nhét vào trong lò vi sóng, bỗng dưng cảm thấy lúc đối phương đi ra ngoài vẻ lạnh lùng ở trên người gần như đã không còn cảm nhận được nữa rồi.

Cũng có thể vị đội y mới của bọn họ còn kiêm luôn cả việc khai thông tâm lý.

Đội y mới đến vô cùng lợi hại, phải nên cổ vũ cho đội y mới mới được.

Vì đã tìm thấy một lời giải thích hợp lý nhất cho tình huống ở trước mắt, nên Lưu Nhàn yên tâm, nhân lúc huấn luyện viên Lâm người bị tình nghi thích tịch thu kẹo bông gòn còn chưa quay đầu lại, bà nhanh chóng ném qua cho đội y mới một viên kẹo cao su.

Người luyện bắn súng, đôi tay phần lớn đều rất chuẩn. Kẹo cao su hình quả dưa hấu bay qua thành hình một vòng cung, rồi bộp một tiếng rơi vào trong lòng của cô gái nhỏ.

Diệp Chi chớp chớp mắt, ngồi trên cái ghế được nhét gối ôm hình ngôi sao ở sau lưng, cô có chút hiếu kỳ nên ngẩng đầu lên.

Lưu Nhàn hướng về phía cô giơ lên một ngón tay cái, bà nhìn cô gái nhỏ nhưng có công lao không nhỏ cảm kích nháy mắt vài cái với cô.

Kể từ khi rời khỏi khuôn viên trường đại học, đã rất lâu rồi cô chưa có trải nghiệm qua cảm giác kích thích giống như đang âm thầm truyền giấy phao như này. Diệp Chi bỗng dưng sinh ra chút cảm giác căng thẳng kỳ lạ, cô kiên định đáng tin mà nhìn về phía Lưu Nhàn gật gật đầu, cô đem kẹo cao su giấu vào lòng bàn tay, lại từng chút từng chút không chút dấu vết mà nhét nó vào trong túi áo.

…………..

Hoàn toàn không biết bản thân mình không những dỡ mất cánh tay của người khác, mà lại còn ở trong mắt nhóm người vây xem tịch thu mất kẹo bông gòn của cô gái nhỏ. Lâm Mộ Đông xoay lưng lại với cái bàn, anh đứng trước lò vi sóng, trầm mặc đứng thêm một lúc lâu nữa.

Sau đó đưa tay lên vặn nút vặn.

Huấn luyện viên Lâm có thể biết lò vi sóng là phải mở ra bỏ đồ vào đó đã là không dễ dàng gì rồi, không được yêu cầu quá cao. Lưu Nhàn nhanh tay lẹ mắt, trước khi anh đem nút vặn chỉnh đến mức 10 phút thì bà đã xông đến đó ngăn lại, điều chỉnh về mức 1 phút tương đối an toàn: “ Diệp đội y cũng đến à…….Diệp đội y đến để cùng mở cuộc họp sao? Nhanh nhanh, ngồi xuống đi, chúng ta sẽ bắt……. ”

Sài Quốc Hiên không muốn mở cuộc họp nữa để tránh chọc cho Lâm Mộ Đông thấy phiền, ông nhíu nhíu mày đang muốn mở miệng, chợt bị Lưu Nhàn trở tay ngăn cản lại, không thể phân trần mà đè ông ngồi xuống sofa.

Lúc cô gái nhỏ đi ngủ thì lão đại không tình nguyện, một lòng muốn xem đội bắn súng mở cuộc họp. Lâm Mộ Đông không mặc áo khoác, thời gian đi ra ngoài cũng không tính là quá dài, đúng lúc vừa đủ để đến phòng của đội y ngồi chơi một lúc, sau đó lấy cuộc họp làm lý do để mang người về đây.

So sánh với việc nửa đêm đi tập bắn, thì loại việc như thế này đương nhiên đáng để khuyến khích.

Lưu Nhàn đã dần dần tìm thấy vai trò nhiệm vụ của bản thân mình rồi, bà xé túi hạt dưa ra đổ ầm ầm lên bàn, rồi từ trong túi nhựa lục tìm đồ dự trữ, bà lấy một cái ly giấy pha cho Diệp Chi một ly cà phê sữa, hơi nóng hừng hực đặt lên trên bàn.

Diệp Chi khẽ trừng to đôi mắt.

Cà phê sữa bà mang đến là loại cà phê hòa tan, thành phần của cà phê cực kỳ ít ỏi, mùi sữa ngọt ngọt theo hơi nóng cùng nhau bốc lên, nhanh chóng đánh bay đi sự mệt mỏi lượn lờ giữa đêm.

Loại thức uống thế này tất nhiên không tốt cho sức khỏe, nhưng thỉnh thoảng uống một hai lần thì không có vấn đề gì lớn. Đội bắn súng nghiêm cấm uống cà phê, nghiêm cấm sử dụng quá nhiều caffeine, tổ huấn luyện viên mỗi lần phải thức khuya, đều sẽ dùng những thứ thực phẩm có còn hơn không này để an ủi cơ thể, giả vờ bản thân mình thật sự một chút cũng không buồn ngủ.

Cô gái nhỏ khẳng định cũng không thường chạm vào những thứ này, đầu mũi thanh tú nhỏ nhắn nhẹ nhàng động đậy, đôi mắt khẽ sáng bừng lên.

Lâm Mộ Đông đứng trước lò vi sóng được 1 phút, mắt nhìn vào nút vặn đang từng nấc từng nấc xoay về vị trí ban đầu, chưa đợi tiếng báo hiệu giòn giã vang lên, anh đã giơ tay lên mở cửa ra.

Lưu Nhàn ló đầu ra nhìn nhìn, không kìm được “A” lên một tiếng, bà giơ tay vỗ vào đầu mình: “ Trách tôi trách tôi, tôi quên bảo cậu mở nắp ra rồi…….. ”

Bà không biết Lâm Mộ Đông rốt cuộc đang hâm cái gì, còn cho rằng chỉ là bánh bao hấp bình thường thôi, không ngờ đến nó là loại bánh điểm tâm được đặc biệt làm thành hình dạng rất đẹp mắt.

Nắp hộp thức ăn chưa được mở ra, bánh bao hình vịt con ở bên trong bị hơi nước hấp vào, cả cái bánh đều mập lên một vòng, phần cánh và phần đuôi đều mềm ỉu đến nhũn ra, cái miệng màu cam bị tét ra hơn phân nửa.

Không còn đẹp mắt chút nào nữa.

Lâm Mộ Đông không nói gì, tay phải rũ ở bên ngoài nhẹ nhàng nắm chặt lại.

Diệp Chi bưng ly cà phê sữa nhấp từng ngụm từng ngụm nhỏ, có chút không nhịn được hiếu kỳ, từ sau lưng anh ló cái đầu ra nhìn.

Ánh mắt của cô gái nhỏ rơi lên cái bánh bao sữa trứng bị biến dạng, cô kinh ngạc trừng to đôi mắt, ngây ngẩn ngồi một lúc, sau đó bật cười.

Lâm Mộ Đông ngây người, mày kiếm nhẹ nhàng nhíu lại, tầm mắt rơi trên người của Diệp Chi.

Nụ cười của cô gái nhỏ rất kỳ lạ, mắt nhìn vào hai cái bánh bao sữa trứng sớm đã không nhìn ra được hình dạng, cô cười đến muốn ngừng cũng không ngừng được, bả vai mảnh mai cũng theo đó mà run rẩy từng đợt, đôi mắt dịu dàng cong lên, ý cười trong trẻo sạch sẽ tỏa ra.

Hình như cô cảm thấy bánh bao sữa trứng như thế này không có gì là không đẹp mắt cả, cô đặt ly giấy xuống chạy đến đó, cẩn thận lấy hộp đựng thức ăn ra.

Hai chú vịt con nằm cạnh bên nhau, mềm nhũn ỉu xìu nằm trên hộp đựng thức ăn, bị cô nhẹ nhàng chọc chọc vào cái đuôi ướt đẫm.

Cô gái nhỏ dụi dụi đôi mắt, con ngươi phân rõ trắng đen vẫn đang cong lên, cô ngẩng đầu ngoan ngoãn nói lời cảm ơn: “ Cảm ơn huấn luyện viên Lâm…….. ”

Trái tim Lâm Mộ Đông bất ngờ trống rỗng, đuôi mắt không tiếng động siết chặt lại.

Anh vẫn còn nhớ khi đó anh chọc Diệp Chi bật khóc, cây kẹo mút vỡ nát tan tành kia……anh không nhìn ra cái này có gì khác biệt, bánh bao sữa trứng đã bị nóng đến biến dạng rồi, đến cả anh còn biết nó không đẹp mắt, không thể biến lại bình thường cũng không thể sửa lại được nữa.

Nhưng cô gái nhỏ vẫn vui vui vẻ vẻ, cầm lấy hộp thức ăn, rất trân quý mà chạy đến bên bàn đặt xuống, vừa ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ cùng với cà phê sữa, cô ăn rất thỏa mãn vui vẻ.

Lưu Nhàn tới lui liếc trộm vài cái, do dự muốn mở miệng giải vây, dự định bảo Diệp Chi đem hộp thức ăn đặt xuống, rồi bảo huấn luyện viên Lâm đi ra ngoài mua hai cái bánh bao sữa trứng đẹp mắt đền lại cho cô.

Diệp Chi vẫn rất nghiêm túc mà lắc lắc đầu, cô ôm hộp thức ăn vào lòng bảo vệ thật kỹ.

“ Bánh bao sữa trứng chính là bánh bao sữa trứng nha. ”

Diệp Chi cong cong đôi mắt, vô cùng vui vẻ: “ Đây là do huấn luyện viên Lâm mua đấy. ”

Cô gái nhỏ đang ăn bánh, giọng nói có chút mơ hồ, mềm mềm mại mại, có lẽ là sợ Lâm Mộ Đông sẽ lại bị hiểu lầm, cô nghiêm túc cùng Lưu Nhàn cường điệu: “ Huấn luyện viên Lâm không phải đang hù dọa em. ”

Lưu Nhàn nhịn không được ho khan vài tiếng.

Bà cũng cảm thấy Lâm Mộ Đông sẽ không cố ý đem vịt con bỏ vào lò vi sóng khiến tạo hình của nó biến dạng rồi lấy ra hù dọa cô gái nhỏ.

Huấn luyện viên Lâm người vẫn luôn bị cả đội bắn súng hoài nghi chỉ dựa vào tác dụng quang hợp sống được 7-8 năm có lẽ cũng không có năng lực làm ra chuyện như thế này.

Nếu như ở sau lưng Lâm Mộ Đông, thì Lưu Nhàn có cả trăm cách bốc phốt cái tủ lạnh hình người này với cô gái nhỏ, nhưng hiện tại Lâm Mộ Đông đứng ngay bên cạnh, con người trầm trầm không nhìn rõ cảm xúc, còn chả biết đang mất hồn nghĩ cái gì nữa.

Lưu Nhàn nuốt ngụm nước bọt, không biết nên ở trước mặt Lâm Mộ Đông trả lời tiếp thế nào, bà mắc kẹt một lúc, dựa vào trực giác dùng đến ngữ khí khi dỗ con gái nhà mình, bà cười gật gật đầu nói: “ Khó trách, huấn luyện viên Lâm mua cho em đó à, cho nên em mới vui vẻ đến thế đúng không?”

……..

Nhìn thấy ánh mắt Sài Quốc Hiên nhìn bản thân mình như đang nhìn quái vật, Lưu Nhàn cảm thấy bản thân mình tối nay có lẽ không nên nói chuyện.

Nhưng khi bà vừa hạ quyết tâm im miệng, thì bỗng dưng cô gái nhỏ vừa bị lớp kem sữa trứng chảy ra làm bỏng miệng lại ngẩng mặt lên, đôi mắt cô cong lên, lấp la lấp lánh nói: “ Ừm!”

Lưu Nhàn: “ …… ”

Huấn luyện viên Lưu người vừa rồi còn đề nghị họp thêm một lúc nữa giờ đây đang xoa xoa giữa trán, quay đầu nhìn về phía Sài Quốc Hiên, có chút muốn xin phép quay về ngủ một giấc.

Nhưng Sài Quốc Hiên hiển nhiên đã bị cơn tức giận khi nãy của bà thuyết phục.

Không những bị thuyết phục, Sài Quốc Hiên còn chủ động mở quyển sổ ghi chú ra, lật mở bảng danh sách ra, kéo lấy Lâm Mộ Đông vẫn không chút động đậy đứng ở chỗ cũ ngồi xuống mở cuộc họp: “ Nào nào, mọi thứ đều chuẩn bị xong hết rồi, chúng ta mở cuộc họp trước đã, cũng nhờ Diệp đội y giúp chúng ta cố vấn thêm. ”

Tầm mắt của Lâm Mộ Đông vẫn rơi ở trên người của Diệp Chi.

Bánh bao sữa trứng đã không còn nguyên vẹn nữa, cô gái nhỏ ngồi trên ghế lắc lư hai chân, ăn thật cẩn thận lại chăm chú. Cô còn đặc biệt đeo thêm một đôi găng tay dùng một lần, từng chút từng chút níu lấy, bỏ một miếng thật nhỏ vào miệng, đôi mắt khe khẽ híp lại.

Có lẽ là đã cảm nhận được tầm mắt của anh, cô gái nhỏ đang chậm rãi ăn thức ăn chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt lại cong thành vầng trăng khuyết nho nhỏ.

Sài Quốc Hiên tuổi tác đã lớn, đối với việc mắt qua mày lại của người trẻ tuổi không quá mẫn cảm, ông thuận theo chủ đề của Lâm Mộ Đông trước khi rời đi tiếp tục suy nghĩ xem nên thảo luận cái gì: “ Thương lượng gì đây nhỉ? Hiệu chỉnh tầm ngắm cân nhắc rồi này, bịt tai cách âm cũng quyết định xong rồi, trong hạng mục ngày mai thì đội ném đĩa có một hạng mục Olympic, ngoài ra đều là những hạng mục nhỏ, tạm thời là để cho bọn họ luyện tay…….. ”

“ Tổ phiên dịch, hậu cần, điều phối đều đã quyết định xong hết rồi. ”

Lưu Nhàn tư tưởng không tập trung gật gật đầu, vớ lấy điện thoại xác nhận đi xác nhận lại mấy lần người sở hữu cái tài khoản ngoại trừ chia sẻ văn kiện ra thì không còn bất cứ lịch sử trò chuyện nào nữa, bà có chút kinh sợ mà ngẩng đầu lên nhìn trộm Lâm Mộ Đông vài lần, lại bị khí thế lạnh nhạt dũng mãnh của đối phương dọa sợ bà nhanh chóng cúi đầu xuống lại.

Lâm Mộ Đông thế mà còn biết gửi wechat cho bà với nội dung văn bản cơ đấy.

Lâm Mộ Đông thế mà còn biết hỏi bà, anh làm hỏng đồ rồi nhưng tại sao Diệp đội y lại không tức giận.

Lưu Nhàn không biết chuyện nào càng khủng bố hơn, bà câu có câu không tiếp lời của Sài Quốc Hiên, rồi lạch cạch gõ chữ: Tính khí tốt……trước đây cô ấy có từng tức giận chưa?

Trên điện thoại im lặng hiện ra một dòng tin nhắn, Lâm Mộ Đông nhìn câu trả lời, chân mày khẽ nhíu lại.

Không thể tính là tức giận.

Nhưng phản ứng vẫn là không với giống hiện tại.

Lâm Mộ Đông cầm điện thoại lên, trên màn hình của Lưu Nhàn, dòng tin nhắn thứ hai tiếp tục hiện ra.

Lâm Mộ Đông: Khóc rồi.

Lưu Nhàn tức khắc kinh sợ.

Tám chuyện bát quái tạm thời dằn xuống được sự áp lực căng thẳng trước thềm thi đấu, Lưu Nhàn nhanh chóng gõ vào bàn phím, vấn đề nối tiếp vấn đề.

Lưu Nhàn: Trước đó cậu từng làm hỏng đồ của cô ấy hả? Cô ấy khóc luôn sao? Sao lại không nói với cả đội chứ, chúng ta phải đền lại cho cô ấy nha!

Lưu Nhàn: Cô gái nhỏ không có yếu ớt như vậy nha, ngược lại rất trân quý đồ mà cậu cho cô ấy đấy, vịt con đã thành ra như thế rồi, cái đầu bây giờ vẫn còn giữ lại chưa nỡ ăn kia kìa.

Lưu Nhàn: Thế lần này với lần trước có gì khác nhau? Cậu có tìm thấy sự khác biệt gì không?

Sài Quốc Hiên vẫn còn đang lảm nhảm về cuộc thi đấu ngày mai, Lâm Mộ Đông trả lời ngắn gọn, sau khi chỉnh sửa lại hai lỗi sai liên tiếp, tầm mắt anh lại lần nữa rơi lên màn hình điện thoại.

Anh vẫn chưa nắm rõ, lần này với lần trước rốt cuộc có gì khác nhau.

Lâm Mộ Đông cầm điện thoại lên, đang muốn trả lời, dòng tin nhắn cuối cùng của Lưu Nhàn cũng nhảy ra.

Lưu Nhàn: Cho nên rốt cuộc đó là cái gì thế? Lần trước cũng là cậu làm hỏng à?

Lâm Mộ Đông nhìn chăm chăm dòng tin nhắn đó một lúc.

Lần trước không phải là anh làm hỏng mà.

Là kẹo mà anh cho, có lẽ là lúc đó cùng mấy tên vận động viên ngoại quốc xảy ra xung đột, không may làm vỡ mất.

Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên, tầm mắt chuyển hướng đến Diệp Chi đang cùng Lưu Nhàn hỏi thăm về nguyên lý bắn súng cụ thể.

Đôi mắt của cô gái nhỏ sạch sẽ ôn hòa, sáng rực rơi xuống tia sáng ấm áp, cô cầm hộp thức ăn kia, đôi mắt sáng quắc giống hệt như cái gật đầu với câu hỏi khi nãy của Lưu Nhàn.

Cuộc trò chuyện khi nãy cách chừng một lúc sau mới được kết nối trở lại, không ngại phiền phức mà giải thích rất tường tận, anh giải thích cặn kẽ từng con chữ, rõ ràng đến mức thành một bảng liệt kê ở ngay trước mắt.

Là đồ mà huấn luyện viên Lâm cho, cho nên vui mừng.

Là đồ mà anh làm hỏng, vậy nên không tức giận.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi