QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Tiếng còi nhắc nhở trước trận thi đấu cuối cùng vang lên, cuối cùng huấn luyện viên Lâm cũng dẫn theo cô gái nhỏ đội y vừa được anh dùng khăn mặt nóng chườm đôi mắt quay về đội, anh lấy lại hộp súng  rồi đi đến hàng ghế khán giả ngồi xuống.

Cầm theo hộp súng nơm nớp lo sợ mà cung kính nó gần cả tiếng đồng hồ, thật không dễ gì mới chịu đựng được đến khi vị đại thiếu gia này quay lại, Sài Quốc Hiên lập tức đem hộp súng nhét vào lòng của Lâm Mộ Đông, đến nhìn cũng không thèm nhìn nó, rồi ông chạy xa tít đến ngồi bên cạnh huấn luyện viên chính của đội ném đĩa.

Cả ngày cũng không về lại bên này.

“ Thời kỳ mãn kinh của đội trưởng Sài lại đến à?”

Đội ném đĩa hôm nay cũng có phần thi, đội trưởng liếc tới liếc lui vài lần, dè dặt cùng Lưu Nhàn nghe ngóng: “ Chúng tôi còn muốn đi nhờ xe nữa cơ, có thể đưa chúng tôi về đội được không? Ngày mai không có ném đĩa, nếu không chúng tôi chạy bộ về nhé……. ”

Lưu Nhàn đau đầu một hồi đáp: “ Không cần không cần, đội trưởng Sài vẫn ổn mà. ”

Bọn họ bận rộn dẫn theo đội viên một đường trốn tránh phóng viên, nghe nói Diệp đội y đã bị phóng viên vây quanh cũng không thể qua đây giúp đỡ, ngược lại là cô gái nhỏ người ta dụ phóng viên chạy khắp một vòng, thay bọn họ gánh vác không ít áp lực.

Nhìn thấy nội dung không nên thấy nhiều hơn so với những người khác, Lưu Nhàn đã nghe Sài Quốc Hiên kể hết đầu đuôi sự việc, liền lờ mờ đoán được đã xảy ra chuyện gì rồi.

Lưu Nhàn dò người ra, len lén liếc nhìn huấn luyện viên Lâm người đã đích thân đem cô gái nhỏ đội y dẫn về đây.

Chỗ ngồi ở bên cạnh Lâm Mộ Đông trừ đội y mới ra gần như trống không một cõi, vai lưng anh vẫn thẳng tắp, tầm mắt từ đầu đến cuối luôn chuyên chú vào sân thi đấu.

Cô gái nhỏ dường như thật sự không cảm thấy chút gì đối với khí thế của anh, cô cũng yên tĩnh mà ngồi ở bên cạnh xem thi đấu, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu hỏi vài câu, thế mà cũng có thể nhìn thấy câu trả lời vô cùng kiên nhẫn tường tận của anh.

Tay trái của Lâm Mộ Đông khép hờ lại, như thể tùy ý mà gác lên hộp súng màu đen thuần kia, không ai nhìn thấy rõ lòng bàn tay.

Lưu Nhàn bất động thanh sắc mà ngồi trở về.

Miếng băng keo cá nhân có hoa nhỏ màu hồng phấn, khi nãy lúc anh vừa quay về đi đến chỗ đội trưởng Sài lấy lại hộp súng bà cũng đã phát hiện ra rồi. Màu sắc vô cùng dễ thương khiến Lưu Nhàn kinh sợ đến mức xém nữa bước hụt chân, bà ngồi xuống xây dựng lại tâm lý cho bản thân mình hết nửa ngày, cũng không dám đến ngồi bên cạnh huấn luyện viên Lâm và đội y mới.

Cho dù huấn luyện viên Lâm thật sự có một người anh em song sinh giống y chang anh lại biết nở nụ cười, cũng tuyệt đối không thể nào tiếp nhận mấy cái bông hoa li ti kia.

Đó chỉ có thể là gu thẩm mỹ của đội y mới thôi.

Lưu Nhàn là một người từng trải, bà không có cách nào lừa gạt bản thân mình được nữa, bà bất thường khó khăn đè thấp giọng nói, giải thích một chút với đội trưởng đội ném đĩa: “ Đến tuổi rồi…đến tuổi rồi đấy anh có hiểu không? Mỗi người đều có một khoảng thời gian như thế, ví dụ như bắt đầu có tâm sự của riêng bản thân mình, ví dụ như không cần người nhà phải nhọc tâm nữa, ví dụ như đột nhiên phát hiện trong đội có một cô gái nhỏ đội y thật xinh đẹp……. ”

Dán băng keo cá nhân thì phải sờ tay, ít nhất cũng phải sờ qua hai lần, mới có thể dán chặt hai đầu băng keo.

Lưu Nhàn quyết định tối nay sẽ gọi điện thoại về nhà, nhắc nhở con gái nhà mình, tuyệt đối không được tùy tiện dán băng keo cá nhân cho người xa lạ.

“ Diệp đội y? Diệp đội y thật sự rất xinh đẹp!”

Đội trưởng đội ném đĩa rất phóng khoáng, nghe thế ánh mắt sáng bừng lên, ông ta hưng phấn ngồi thẳng dậy: “ Diệp đội y có người trong lòng chưa nhỉ? Có muốn tìm một người ổn định không? Trong đội chúng tôi có mấy tên nhóc, vừa hay cũng xấp xỉ tuổi cô ấy đấy! Bắn súng cũng rất ổn nha, hai hôm trước còn nhờ tôi đến nói……. ”

Trên sân vẫn còn đang thi đấu, giọng nói của ông ta không lớn, không nói được vài câu liên bị Lưu Nhàn nhanh tay lẹ mắt bịt miệng lại rồi.

Lâm Mộ Đông không biết có nghe thấy hay không, bỗng dưng anh quét mắt về phía bên này, đôi mắt đen láy, vẫn lộ ra sự sắc bén lạnh nhạt vô cùng nặng nề.

Lưu Nhàn giấu đầu lòi đuôi mà ho khan một tiếng, bà ngồi thẳng lên chuẩn bị nở một nụ cười lịch sự mà không ngượng ngùng với anh, nhưng chưa kịp nhoẻn miệng lên, huấn luyện viên Lâm đã cởi áo khoác xuống, thấp giọng cùng đội y mới ở bên cạnh nói vài câu gì đấy. Đợi Diệp Chi gật gật đầu, chiếc áo khoác ấy liền được anh vung tay đắp lên người cô gái nhỏ đang khẽ ôm cánh tay vì lạnh.

Thân hình của cô gái nhỏ vốn dĩ đã nhỏ nhắn mỏng manh, được một chiếc áo khoác to lớn trùm lên, cả người gần như đều không nhìn thấy đâu nữa.

Lưu Nhàn: “ ….. ”

Bà cảm thấy chiếc áo khoác này bất cứ lúc nào cũng có thể dựng tay áo lên rồi tự bản thân mình đứng dậy, sau đó xách đội trưởng của đội ném đĩa và mấy tên nhóc con kia một lượt ném hết ra ngoài.

Đội ném đĩa và đội bắn súng không huấn luyện cùng nhau, đội trưởng đội ném đĩa đối với khí thế của Lâm Mộ Đông không quá mẫn cảm, ánh mắt ông ta lấp lánh còn muốn nói tiếp, chợt bị Lưu Nhàn bịt miệng lại lôi đến một góc khác, nhấn ông ta ngồi xuống một cái ghế trống: “ Chuyên tâm đi, thi đấu rồi kìa. ”

“ Chúng ta nhìn không hiểu mấy cái đó đâu, phương pháp và kỹ năng huấn luyện đều không giống nhau. ” Đội trưởng đội ném đĩa có chút tủi thân, “Trạng thái tâm lý của các đội viên cũng rất quan trọng……. ”

“ Anh cũng không hiểu Diệp đội y đâu. ”

Lưu Nhàn lời ít ý nhiều, bà vỗ vỗ vào bả vai ông ta: “ Trạng thái tâm lý đúng thật rất quan trọng, cho nên xem thi đấu cho thật tốt, vực dậy tinh thần, tốc độ ném đĩa của đội ném đĩa các anh không sánh được với tốc độ bắn súng của đội súng lục đâu. ”

Đội trưởng đội ném đĩa kinh ngạc trừng to đôi mắt, ông ta lại đưa mắt nhìn về phía đội y mới lần nữa.

Còn chưa nhìn thấy người, đã bị thân ảnh của huấn luyện viên Lâm che chắn thật kín kẽ rồi.

Lần thứ hai Lâm Mộ Đông dời tầm mắt ra khỏi sân thi đấu, thần sắc anh bình thản lạnh nhạt, đôi mắt đen láy đón lấy tầm nhìn của ông ta, đáy mắt lộ ra hàn khí rõ ràng tràn ngập sự sắc bén và mạnh mẽ.

Đội trưởng đội ném đĩa cứng người một lúc, dựa vào bản năng đã được rèn luyện ra từ môn vận động bắn súng trong nhiều năm, ông ta im hơi lặng tiếng ngồi lại ngăn ngắn.

Cả ngày thi đấu, trừ những lúc dùng cơm và mở họp nhóm cần Lâm Mộ Đông tham dự trong một thời gian ngắn ra, thì thời gian còn lại anh đều chăm chú vào sân thi đấu.

Thành tích của đội súng trường và đội ném đĩa từ đầu đến cuối đều luôn ổn định, thuận lợi thoát khỏi sự quấy nhiễu của phóng viên, phát huy cũng không tồi, tuy rằng biểu hiện không quá chói mắt, đội viên chủ lực cũng vẫn hữu kinh vô hiểm mà lọt vào vòng chung kết.

Áp lực lại lần nữa đổ lên người của đội súng lục.

Mấy ngày tiếp theo đây, Lâm Mộ Đông rõ ràng bận rộn đến mức thở không ra hơi.

Cùng tập luyện, chuẩn bị trước thi đấu, điều chỉnh tâm trạng. Lâm Mộ Đông cẩn thận kỹ lưỡng đem những chuyện có thể làm đều chuẩn bị đến mức cực hạn, thậm chí anh còn đặc biệt đích thân cùng đội viên đi đến sân huấn luyện để tập bắn, tất cả các phóng viên muốn phỏng vấn cũng đều bị anh chặn lại không chút lưu tình.

Cổ tay của anh không được dùng lực quá nhiều, bận rộn suốt cả ngày, như thường lệ chỉ có thể dùng một tay để tắm rửa nghỉ ngơi.

Sài Quốc Hiên và Lưu Nhàn đều là huấn luyện viên lâu năm, nhìn thôi cũng thấy sốt ruột, nhiều lần muốn mở lời khuyên nhủ anh, sau một hồi xoắn xuýt vẫn là dằn lòng xuống.

Không ai không muốn thắng, đội bắn súng vẫn luôn là thế mạnh truyền thống của nước nhà, thành tích ở đại hội Olympic trước đó đã không tốt một lần rồi, Giải đấu vô địch thế giới là giải đấu có trình độ cao nhất trong các hạng mục chuyên nghiệp, lại là một bước đệm lớn cho đại hội vận động Olympic đợt sau, nói không có áp lực là giả.

Lâm Mộ Đông là người không muốn để lại hối tiếc hơn bất cứ ai.

Sài Quốc Hiên đè xuống nỗi lo lắng của các huấn luyện viên, toàn diện điều chỉnh trạng thái chuẩn bị chiến đấu, dựa theo cấp bậc Olympic bọn họ tiến hành nghiêm khắc chuẩn bị toàn diện cho đội súng lục, một mực chuẩn bị cho đến vòng chung kết 10m súng lục trong ngày thứ năm.

“ Được rồi, những việc có thể làm xác thực đều đã làm hết. ”

Cố ý dẫn người đến đây sớm hơn để nghiên cứu và chuẩn bị, Sài Quốc Hiên nhìn chằm chằm sân thi đấu, ông vỗ vỗ vào vai của Lâm Mộ Đông: “Hiện tại đúng thật không có đội viên nào quá xuất sắc, có thể dẫn dắt họ vào vòng chung kết đã là không tồi rồi, đánh đến đâu tính đến đó vậy…”

Lâm Mộ Đông dựa lưng vào ghế, anh nắm chặt cổ tay phải, đôi mắt đen láy trầm mặc lặng tiếng.

Hộp súng thân thuộc đang đặt ở bên cạnh tay anh, yếm khóa được gắt gao khóa lại. Thân hình của huấn luyện viên già đã không còn sự kiên cường và hăng hái của năm đó nữa, bên thái dương ông mọc ra vài sợi tóc bạc phơ, dưới ánh mặt trời bỗng dưng trông nó thật chướng mắt.

“ Đội trưởng Sài…….. ”

Tầm mắt của Lâm Mộ Đông rơi trên sân thi đấu, giọng nói anh trầm thấp: “ Xin lỗi. ”

Trái tim Sài Quốc Hiên bỗng nhiên siết chặt, ông ấy nhanh chóng điều chỉnh lại trạng thái, đánh anh một phát: “ Nghĩ linh tinh cái gì đó, cái này có liên quan gì đến cậu đâu? Nếu như không có cậu, cái hạng mục này trong hai năm nay không biết sẽ bị người khác chửi thành cái dạng gì đây…….. ”

Lời nói của ông ấy vẫn chưa kịp nói hết, trong sân bỗng nhiên hỗn loạn lên.

Lưu Nhàn đột ngột ngồi thẳng lên, bà chống cánh tay nhìn xuống dưới sân: “ Có chuyện gì thế? Tuyển thủ của chúng ta xảy ra vấn đề gì à?”

Dưới sân đang tiến hành bắn thử trước cuộc thi, bỗng nhiên có không ít nhân viên công tác chạy đến đó. Sắc mặt Lưu Nhàn biến đổi, bà ngẩng đầu đang muốn nói chuyện, Lâm Mộ Đông đã đột nhiên đứng dậy, chạy nhanh xuống hàng ghế huấn luyện viên.

Đội Trung Quốc xảy ra chuyện ngoài ý muốn, rất nhanh họ liền tránh ra một con đường, để mấy vị huấn luyện viên có thể nhanh chóng chạy đến bên cạnh sân đấu đang tiến hành bắn thử.

Đội Trung Quốc có hai tuyển thủ lọt vào vòng chung kết, xếp hạng đều ở cuối chót. Một người trong số đó đang ôm lấy cánh tay sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh thi nhau rơi xuống, người còn lại hiển nhiên cũng bị ảnh hưởng đến trạng thái, đang ở bên cạnh đỡ lấy cậu ta, thần sắc cũng lộ ra vẻ hoảng sợ không biết phải làm sao.

“ Vừa rồi lúc kiểm tra an toàn theo lệ thường, không cẩn thận va phải súng của Mã Hoài tiên sinh……… ”

Trọng tài phụ trách giám sát hiện trường bước lên trước giải thích, ông ta đè thấp giọng nói xin lỗi: “ Là sơ xuất của bên chúng tôi, trận thi đấu tạm hoãn lại nửa tiếng, để cho đội Trung Quốc xử lý thỏa đáng…….. ”

“ Xử lý thế nào?” Lưu Nhàn nhịn không được cơn tức giận, “ Đã thi biết bao nhiêu trận thi đấu rồi, tại sao đến lượt ở trên sân thi đấu của các người lại dễ xảy ra vấn đề như thế chứ? Các người… ”

“ Được rồi, chú ý kỷ luật thi đấu. ”

Sài Quốc Hiên trầm giọng chặn đứng, ông đi qua đỡ lấy người đội viên tên là Mã Hoài kia, thay cậu ta hoạt động cánh tay vài lần: “ Có đau lắm không?”

Loại súng này tuyệt đối không được va đụng, một khi đụng lệch ống ngắm rồi, thì phải điều chỉnh lại từ đầu, còn chưa chắc sẽ phù hợp với thói quen huấn luyện thường ngày. Mã Hoài có lẽ là cũng vội chụp lấy khẩu súng, cộng thêm sự căng thẳng trước thi đấu, nên không cẩn thận kéo giãn bả vai rồi.

Đội trưởng và huấn luyện viên chính đều đến hết rồi, thần sắc của cậu ta cũng ổn hơn một chút, cậu ta cắn chặt răng cầm súng lên thử, thấp giọng mở miệng: “ Còn có thể thi……. ”

Sài Quốc Hiên đỡ lấy cậu ta, trong lòng vô cùng nặng nề.

Lúc Diệp Chi và Lâm Mộ Đông cùng nhau kiểm tra đội viên, đã nhắc qua tư thế cầm súng của Mã Hoài dễ dàng dẫn đến chuột rút và căng cơ. Nhưng mà đội viên còn lại có thể lựa chọn thực sự không tính là quá nhiều, sau khi đắn đo sàng lọc qua một lần, vẫn là để cho cậu ta lên sân đấu.

Lâm Mộ Đông đặc biệt cùng cậu ta điều chỉnh lại tâm thái trước thi đấu tận mấy lần, ở vòng đấu loại cậu ta đã thuận lợi tránh được những biến động lớn về thành tích, vốn tưởng rằng ở vòng chung kết ít nhiều gì cũng có thể lấy được chút thành tích, không ngờ rằng lại xảy việc ngoài ý muốn thế này.

Sài Quốc Hiên nhíu chặt chân mày, ông ấy quay người lại quét mắt nhìn một lượt.

Diệp Chi không biết từ lúc nào cũng đã xuống đây rồi, cô đang vác theo hòm thuốc, ngẩng đầu nhẹ giọng nói chuyện cùng Lâm Mộ Đông.

“ Diệp đội y!”

Lưu Nhàn cũng đang sốt ruột, vừa nhìn liền thấy Diệp Chi, ánh mắt bà bỗng chốc sáng bừng lên, bước nhanh qua đó, “ Em có cách gì không? Chí ít có thể giảm đau trước cũng được, sắp phải thi đấu rồi, không thể đợi chúng ta quá lâu…… ”

“ Được rồi, đừng làm khó Diệp đội y nữa. ”

Sài Quốc Hiên dù gì cũng đã tham gia qua quá nhiều cuộc thi đấu, kinh nghiệm đầy mình, ông tiến lên trước ngăn cản bà lại, thần sắc vô thức mà trầm xuống.

Chuột rút cơ còn dễ tính, hiện tại xem ra đến động đậy cũng đều phí sức, hiển nhiên đã bị kéo giãn đến tổn thương, nếu muốn xử lý e là không quá dễ dàng.

Dưới sân thi đấu có thể tiêm giảm đau, tuy rằng chỉ có thể giảm đau, nhưng dù gì cũng không đến nổi ảnh hưởng quá lớn. Trên sân thi đấu đến cả điều kiện tiêm giảm đau cũng đều không có, trận thi đấu sẽ không bởi vì sự cố của đội viên Trung Quốc mà trì hoãn quá lâu, đến lúc đó hoặc là để đội viên nhịn đau miễn cưỡng thi đấu, hoặc là chỉ có thể từ bỏ bảo hiểm kép lần này, đem toàn áp lực toàn bộ đều đặt hết trên người của người còn lại.

Hai đội viên cùng nhau tham gia thi đấu, một người trong số đó trạng thái không tốt, đối với người còn lại ảnh hưởng càng lớn hơn. Sài Quốc Hiên thở dài một hơi, ông xoay người định đi đến cùng ban tổ chức thương lượng việc rút khỏi cuộc thi, chợt bị Lâm Mộ Đông giơ tay ngăn lại.

Sài Quốc Hiên ngừng lại bước chân: “ Sao thế?”

“ Trước kia thầy đã nói qua. ”

Lâm Mộ Đông khẽ rũ tầm mắt, đáy mắt vẫn trầm tĩnh lạnh nhạt, trông như hoàn toàn không bởi vì sự cố trước mắt mà hoảng loạn: “ Nếu như có đội y, nếu còn có sự cố sẽ có người ứng đối. ”

Sài Quốc Hiên hít sâu một hơi, ông cười khổ, “ Tôi biết chứ. Lúc đó tôi chính là nói như thế, nhưng……… ”

Lâm Mộ Đông cắt ngang lời nói của ông: “ Nhưng hiện tại đã có đội y rồi. ”

Sài Quốc Hiên ngẩn người.

Cô gái nhỏ đội y vác theo hòm thuốc ngồi xổm trên đất, cô lấy ra hai cuộn cơ nội hiệu thiếp, lại lấy ra một túi kim bạc có tạo hình kỳ lạ, rồi cô dùng cồn để khử trùng.

Lâm Mộ Đông đứng ở trước mặt ông ấy, trầm mặc mà ngăn cản ông lại, găng tay bảo vệ cổ tay trên tay phải khiến người nhìn vô cùng chướng mắt.

Sài Quốc Hiên hít một hơi thật sâu, xoắn xít hồi lâu, ông vẫn là ngừng lại bước chân xoay người.

“ Chậm một chút, uốn cong khuỷu tay, mở rộng ngực, ngửa đầu về sau. ”

Giọng nói của cô gái nhỏ nhẹ nhàng, một chút cũng không nhìn ra đây là tiểu mơ hồ bình thường luôn theo sau huấn luyện viên Lâm, khuôn mặt trẻ con như học sinh cấp ba căng chặt vô cùng nghiêm túc, cô nâng tay đỡ lấy cơ bắp của người đội viên: “ Có thể sẽ có chút đau, ráng nhịn một chút…….. ”

Giọng nói của cô còn chưa dứt, sắc mặt của người đội viên đã đột nhiên méo mó, cậu ta hung hăng hít một ngụm khí lạnh.

Sài Quốc Hiên nhìn thôi cũng không nhịn được mà run lẩy bẩy, nhìn vào vị đội y mới đang giúp bệnh nhân mát xa, ông kéo lấy Lâm Mộ Đông nuốt một ngụm nước bọt: “ Đội y của chúng ta…sức lực lớn vậy sao?”

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy đội y thì chưa từng nghi ngờ qua chuyện này, Lâm Mộ Đông gật gật đầu, tiếp tục nhìn vào thủ pháp trị liệu của Diệp Chi.

Động tác của cô gái nhỏ không nhìn ra đã dùng bao nhiêu lực đạo, người đội viên dựa vào lưng ghế, nhưng đã không ngừng hít khí lạnh, đau đến nỗi muốn trốn tránh đi. Diệp Chi một tay thay cậu ta mát xa tìm kiếm gân cốt, một tay còn phải ngăn cản cậu ta không động đậy lung tung, cô đang dùng sức chiếu cố cả hai đầu, một bàn tay đã thăm dò đến, gắt gao giữ chặt bả vai của người đội viên.

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, ngẩng đầu đón lấy đôi mắt an tĩnh đen láy, cô nhẹ nhàng cong cong đôi mắt với Lâm Mộ Đông.

Bên sân thi đấu đã loạn thành một mớ hỗn độn, nhưng đôi mắt của cô gái nhỏ vẫn yên tĩnh trong veo, trông như chắc chắn rằng bản thân mình nhất định có thể có cách vậy, vững vững vàng vàng nhìn anh thật chăm chú.

“ Phát tác cấp tính của tổn thương cơ hình thoi, đè lên thấy đau, có khối cứng, hoạt động của cánh tay trên bị hạn chế…… ”

Tin chắc huấn luyện viên Lâm người cái gì cũng biết nhất định có thể nghe hiểu, Diệp Chi nhỏ giọng nói cho anh nghe, từ trong ly cồn lấy ra vài cây kim nhỏ kia, so sánh vài lần, cô lấy qua một cây cầm ở trong tay, an ủi người đội viên đau đớn đến mức sắc mặt trắng bệch: “ Chỉ đau một lúc thôi, giống như muỗi cắn vậy, sau đó sẽ ổn ngay thôi. ”

Lâm Mộ Đông gắt gao giúp cô giữ lấy bả vai của người đội viên, cùng với Lưu Nhàn người thấy hoảng sợ mà lần dò đến, mắt mở trao tráo nhìn cô gái nhỏ ký hiệu ổn thỏa mọi thứ, cầm lấy cây kim bạc kỳ lạ kia vừa vững vừa chuẩn mà đâm xuyên qua da thịt, cô khẽ nhấc lên, men theo xương sườn chậm rãi mà đi dọc theo hình chữ thập ở dưới da.

Lưu Nhàn bị dọa đến kinh hồn bạt vía, sắc mặt trắng bệch bà ngẩng đầu lên, ý vị sâu xa lại đầy sự tôn kính mà nhìn Lâm Mộ Đông với ánh mắt thật sâu xa.

Hù cho đội trưởng đội ném đĩa rõ ràng không cần phải cởi quần áo.

Để cho cô gái nhỏ cầm kim bạc chu du một vòng là được rồi.

Lâm Mộ Đông không hiểu ý nghĩa sâu xa trong cái nhìn chăm chú ấy của bà, anh nhìn vào Diệp Chi đang thay người đội viên tạm thời nới lỏng màng dính của gân mô, nhẹ nhàng hít vào một hơi, cô cẩn thận rút kim ra, trở tay lần dò đến hòm thuốc ở sau lưng.

Bàn tay của cô gái nhỏ vô cùng mềm mại, lần mò vài lần trong hòm thuốc, cô muốn tìm một miếng băng keo cá nhân để dán lên.

Hòm thuốc nằm sau lưng cô, động tác hơi có chút phí sức, cô đang nỗ lực tìm kiếm, ngón tay hơi lạnh bỗng nhiên dán sát vào một lòng bàn tay khô hanh ấm nóng.

Một miếng băng keo cá nhân được nhét vào tay của cô.

Diệp Chi chớp chớp đôi mắt, cô ngẩng mặt lên nhìn vào Lâm Mộ Đông, cô nghe lời mà nhận lấy miếng băng keo cá nhân giản dị màu da không biết huấn luyện viên Lâm biến từ đâu ra kia, rồi vội vàng giúp người đội viên dán lên sau lưng.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi