QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

……

Hợp tình hợp lý.

Huấn luyện viên Lâm đã bị thuyết phục, để cô gái nhỏ dắt một tay, cùng nhau đi đến quầy hàng ở cuối cùng.

Đã sắp đến thời gian biểu diễn pháo hoa, người ở bên ngoài càng lúc càng nhiều, mấy quầy hàng không phải hạng mục trò chơi cũng  bắt đầu náo nhiệt hơn. Có những du khách tham quan mệt cũng bắt đầu nhào vào ăn uống và mua đồ kỷ niệm, quầy hàng ở trước mặt cũng có một vòng người vây quanh kín mít.

Diệp Chi không gấp, cô kéo theo Lâm Mộ Đông đứng dưới gốc cây, chậm rãi ăn hết nửa cây kem còn lại.

Hương vị kem dâu, kem làm thủ công, cầm một lúc đã bắt đầu dần dần tan chảy.

Thịt quả cắt nhỏ trộn lẫn cùng với kem tan chảy ở trong miệng, vị dâu tây nồng đậm cùng hương thơm ngọt ngào của sữa hòa lẫn vào nhau, trông vô cùng ngon miệng.

Từ trước đến giờ cô không có cách nào cưỡng lại những món ăn vặt như thế này, Diệp Chi ăn từng ngụm từng ngụm nhỏ, mắt nhìn vào thân ảnh ở bên cạnh:”Huấn luyện viên Lâm, anh không ăn chút gì sao?”

Tầm mắt của Lâm Mộ Đông vẫn dán sát vào cô, anh lắc lắc đầu.

Ăn kem cần phải dùng hai tay, Diệp Chi không đeo găng tay, đầu ngón tay trắng nõn bị lạnh đến mức có chút ửng đỏ.

Mái tóc của cô bị gió thổi có chút rối loạn, mấy sợi tóc vụn mềm mại li ti rơi ở sau vành tay cô.

Kem có màu hồng nhạt bị cô từng chút từng chút ăn vào trong miệng, nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt thỏa mãn mà híp lại, chân mày thanh tú cũng theo đó mà giãn ra.

Màu mắt của Lâm Mộ Đông khẽ trầm xuống, bàn tay rũ ở bên người nhẹ nhàng rục rịch.

Màn hình điện thoại được kê dưới đáy ly giấu của Diệp Chi bỗng nhiên sáng lên.

Là email của phòng thực nghiệm gửi đến.

Ánh mắt của Diệp Chi sáng lên, cô vội vã dời cây kem ra, nhấn vào màn hình mở mục email lên.

Nội dung của văn kiện đính kèm rất nhiều, cô cầm lấy điện thoại, chậm rãi xem từng câu từng chữ, mi mắt bất tri bất giác nhíu lại.

Lâm Mộ Đông cầm lấy cái ly giấy chứa kem, đứng xoay lưng với dòng người, anh cúi đầu liếc mắt nhìn màn hình một cái.

Nội dung đều là tiếng Anh, từ ngữ y dụng trước giờ luôn rất tối nghĩa, nếu như không phải người chuyên ngành nghiên cứu phương diện này, gần như đều rất khó có thể vừa nhìn liền hiểu được.

Nhưng anh cũng đại khái đoán được là nội dung gì.

Diệp Chi gần đây đang bận rộn, cũng không có chuyện gì khiến cô nhất định phải nhọc tâm đi khắp nơi tìm người giúp đỡ như thế.

Xung quanh vẫn còn vang lên tiếng nhạc Giáng Sinh vô cùng náo nhiệt, tất cả mọi người đều đang thư giãn và ăn mừng ngày lễ.

Diệp Chi mặc cái áo khoác lông dày cộm, ôm lấy điện thoại đứng dưới gốc cây treo đầy ánh đèn, cô đối với bầu không khí ở bên cạnh tựa như không chút cảnh giác, đem toàn bộ nội dung văn kiện kéo đến cuối cùng, lại kéo ngược lên lại, từng chút từng chút tỉ mỉ nhìn xuống dưới.

Lâm Mộ Đôn không còn phí sức lực nhìn ngó mấy từ tiếng Anh tối nghĩa khó hiểu kia nữa, anh nghiêng người qua giúp cô chắn gió, đem khăn choàng của Diệp Chi kéo cao lên một chút.

Không biết có phải là ảo giác hay không, anh cảm thấy cô gái nhỏ dường như lại càng mỏng manh gầy yếu hơn hồi mới gặp.

Lúc vừa mới đến đội bắn súng cô vẫn có chút da thịt, giờ đây cũng chẳng còn thấy đâu nữa. Chân mày thanh tú của cô khẽ nhíu lại, hết sức chăm chú đọc email, đôi môi nhạt sắc nhẹ nhàng mím lại, mang theo một chút kiên trì cố CHƯƠNG  lại ngây thơ.

Lâm Mộ Đông giơ tay lên, che lại màn hình điện thoại của cô.

Diệp Chi vô thức ngẩng đầu lên.

“Tổ chức vết sẹo đã hình thành, cơ bắp xơ hóa, khôi phục khó khăn, xác suất thất bại khá cao, không kiến nghị làm phẫu thuật.”

Giọng nói của Lâm Mộ Đông rất nhẹ nhàng, trông như anh sợ sẽ dọa đến cô vậy, ngữ khí vẫn ôn hòa:”Còn gì khác nữa không?”

Không sai một chữ.

Diệp Chi cắn cắn môi dưới, cúi đầu:”Còn.”

Lâm Mộ Đông sờ sờ mái tóc của cô, không có hỏi thêm, anh chỉ đem cây kem kia đưa lại cho cô.

Cô gái nhỏ không chịu cầm lấy, cô rất cố CHƯƠNG  mà ngẩng đầu lên:”Anh phải hỏi em là cái gì……..”

Giọng nói thật nhẹ nhàng, bị tiếng nhạc vui vẻ trực tiếp lấn át mất, âm cuối đã có chút mơ hồ.

Cô ngoan ngoãn đứng ở trước mặt Lâm Mộ Đông, trông như một học sinh cấp ba vậy, mái tóc ngắn suôn mượt rũ xuống, mi mắt nhẹ nhàng run rẩy, giữa cổ còn đeo một cái khăn choàng bông hình gấu nhỏ.

Lâm Mộ Đông rất phối hợp, lòng bàn tay vẫn phủ lên đỉnh đầu của cô, nhẹ nhàng xoa xoa:”Là cái gì?”

Diệp Chi cúi đầu xuống:”Xác suất thành công vẫn còn 7%.”

Bàn tay của Lâm Mộ Đông khẽ dừng lại.

“Nói không kiến nghị phẫu thuật, là bởi vì với cái xác suất thế này không ai dám làm, nhưng chúng ta không giống thế……”

Diệp Chi cúi thấp đầu, âm giọng mềm mại mang theo một chút kiên trì vô cùng bướng bỉnh:”Nếu như không ai dám làm, thì em sẽ làm.”

Khái niệm của việc làm phẫu thuật và khử trùng vết thương là không giống nhau, Diệp Chi chỉ là sợ vết thương sẽ xuất huyết, chỉ cần có người giúp cô mở vết thương, những quá trình còn lại cô đều có thể làm được.

Học sinh người châu Á trẻ tuổi nhất, có thành tích xuất sắc nhất của phòng thực nghiệp Hoffman đang mím chặt khóe môi, vô cùng nghiêm túc mà nhìn lấy anh:”Nếu như anh cũng tin rằng anh có thể chữa khỏi tay, thế thì xác suất thành công có thể cao đến 9% đấy.”

Lâm Mộ Đông nhìn lấy cô, ánh sáng dưới đắt mắt phút chốc trở nên sâu xa hơn.

Cánh tay anh khẽ động đậy, dời đi cái tay đang phủ trên đỉnh đầu của cô gái nhỏ.

Anh đang định nói chuyện, Diệp Chi lại vùi đầu xuống xé vỏ một cái muỗng nhựa nhỏ ra, cầm lấy ly giấy, múc một muỗng kem cuối cùng đưa qua cho anh.

Kem có màu hồng nhạt, trộn lẫn với thịt quả tươi mọng, được cô vô cùng trịnh trọng đưa đến trước mặt anh.

Lâm Mộ Đông khẽ ngẩn người.

“Còn có một muỗng kem nữa.”

Diệp Chi lại tăng thêm một cái giá, cô nghiêm túc ra điều kiện với anh:”9%, một muỗng kem.”

Tiếng chúc mừng”MERRY CHRISTMAS”ở sau lưng nhiệt liệt vang lên, vui vẻ bắt tai.

Lâm Mộ Đông đứng quay lưng với những tiếng hân hoan ở phía sau, đứng ở trước mặt cô, anh khẽ cúi đầu, nhìn vào Diệp Chi vô cùng trịnh trọng và nghiêm túc hơn so với bình thường.

Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, con ngươi trong veo sáng rực, phản chiếu một chút ánh đèn xán lạn được bố trí ở trên cây.

Sạch sẽ không nhiễm chút bụi trần.

Lâm Mộ Đông chậm rãi thả tay xuống, anh nhắm mắt lại.

“Rất ngon đấy.”

Diệp Chi vẫn duỗi cánh tay, nhón chân, nỗ lực muốn dụ dỗ anh:”Sắp chảy hết rồi này.”

Vừa nghiêm túc lại vừa thành khẩn, kem ở trên muỗng vẫn đang tỏa ra  mùi thơm nhàn nhạt của dâu tây.

Cái này càng hợp tình hợp lý, càng có sức thuyết phục hơn chuyện xoay vòng vòng khi nãy.

Nhìn vào một muỗng kem ở trong tay của cô gái nhỏ, Lâm Mộ Đông đứng ngơ một lúc lâu, khóe môi anh cuối cùng cũng bất lực mà khẽ nhếch lên, anh giơ tay lên cầm lấy cái muỗng nhựa mà cô đưa qua.

Còn chưa đụng vào, nhóm người ở sau lưng anh bỗng nhiên hùng hổ nhào đến.

Diệp Chi đứng đối mặt với dòng người, cô lập tức cuống quýt lên, duỗi tay đỡ lấy anh:”Cẩn thận……..”

Thân hình của Lâm Mộ Đông lung lay vài cái, anh bước lên phía trước một bước, theo bản năng giơ tay lên chống vào gốc cây ở sau lưng Diệp Chi.

Hơi thở đã rất quen thuộc bỗng nhiên áp sát, lạnh lẽo trầm tĩnh, từ trên đầu phủ xuống, quấn chặt kín kẽ cả người Diệp Chi.

Không biết là con búp bê hình người chủ đề hoạt hình nào đúng lúc đi ngang qua đây, khúc nhạc vui vẻ vang lên vô cùng náo nhiệt, tiếng cười đùa của trẻ con và tiếng trò chuyện của người lớn hòa lẫn vào nhau, bong bóng và ruy băng dùng để trang trí cho bầu không khí cũng men theo gió đêm bay dạt phấp phới.

Dòng người bị bóng lưng của Lâm Mộ Đông ngăn cách lại.

Diệp Chi ôm ly kem, ở trong không gian nhỏ nhỏ được anh chống đỡ cô khẽ ngẩng đầu lên.

Khoảng cách giữa hai người được kéo gần đến mức không thể gần hơn được nữa. Ánh sáng rực rỡ của đèn pha từ sau lưng Lâm Mộ Đông đổ xuống, đem thân hình của anh khắc họa lại trông càng tinh tế rõ ràng hơn, ngũ quan vốn dĩ đã anh tuấn sắc sảo rơi trong giao điểm của ánh sáng và bóng tối.

Đôi mắt ấy vẫn trầm tĩnh, con ngươi phản chiếu bóng dáng của cô.

Giống như một giấc mơ.

Diệp Chi ngẩng mặt lên, vết đỏ nhàn nhạt từ nơi thùy tai, bắt đầu từng chút từng chút lan xuống dưới.

Cô đương nhiên đã từng nghe qua những loại từ như”áp tường”, lúc ở phòng thực nghiệm tổ chức liên hoan kịch nói vào đêm Giáng Sinh cô còn diễn qua……vì muốn cùng phòng thực nghiệm bệnh lý ở kế bên battle, cô gái nhỏ dịu dàng duy nhất bị ép mặc lên một chiếc váy công chúa tầng tầng lớp lớp, được một người đàn anh mặc một thân trang phục lộng lẫy miệng ngậm một nhành hoa hồng đè trên tủ văn kiện, bá khí tuyên ngôn rằng luận văn của cô trong một năm tiếp theo đây cả phòng thực nghiệm này bao hết.

Cô gái nhỏ duy nhất một chút cảm giác cũng không tìm được, toàn bộ nghị lực đều dùng vào màn trình diễn không được cười.

Nhưng hiện tại lại hoàn toàn không giống thế nữa.

Dòng người chen chúc, Lâm Mộ Đông cách cô rất gần, nhưng anh vẫn chừa lại cho cô chút không gian hoạt động tới lui.

Tầm mắt của anh rơi trên người của cô, mi mắt hơi rũ xuống, được ánh đèn ở bên cạnh chiếu vào, rơi xuống một cái bóng đen nhàn nhạt.

Anh dường như từ đầu đến cuối đều có tâm sự gì đó, lại giống như không suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ chăm chú nhìn vào cô.

Trên mặt Diệp Chi có chút nóng bức, cô theo bản năng muốn hạ nhiệt xuống, tay cầm muỗng kem đã tan chảy, cô vô thức cong cánh tay lại.

Lâm Mộ Đông nhúc nhích, đang muốn nói chuyện, cô gái nhỏ đã thật khẩn trương mà giơ tay lên, đem muỗng kem cuối cùng nhét vào trong miệng mình.

Lâm Mộ Đông:”…..”

Nhiệt độ mà một muỗng kem có thể làm giảm xuống thật sự quá ít, Diệp Chi ngậm cái muỗng nhỏ, cô có chút âu lo mà ngước mắt lên, bỗng nhiên đôi mắt cô khẽ trừng to ra.

Tầm mắt của hai người lập tức giao nhau, cô gái nhỏ ý thức được bản thân mình đã ăn nhầm, lúc này đây mới triệt để hồi lại thần, cô có chút sốt sắng mà nhìn nhìn vào cái ly giấy đã trống không, sau đó ngẩng đầu lên.

Diệp Chi: Q.Q

Hô hấp của Lâm Mộ Đông khẽ đình trệ, cúi đầu nhìn vào cô gái nhỏ đang buồn bã đến mức nhăn thành một icon, anh yên tĩnh đứng đó một lúc, bỗng nhiên nhẹ nhàng bật cười lên.

Ngũ quan của anh sắc bén, chân mày đuôi mắt đều là nét lạnh lùng nghiêm túc trời sinh, bình thường không nói chuyện sẽ khiến người ta cảm thấy sợ hãi đứng cách xa 3m, nhưng anh cười lên như thế này, độ cong ôn hòa liền triệt để che đậy mất tất cả sự lạnh nhạt và sắc bén.

Cho dù đã từng thấy qua dáng vẻ nở nụ cười của Lâm Mộ Đông, nhưng Diệp Chi cũng là lần đầu tiên nhìn thấy anh thoải mái mà bật cười như thế này.

Cũng có thể là bởi vì lúc này đây không có ở trong phạm vi của đội bắn súng, nên anh tạm thời có thể buông xuống trách nhiệm đã gánh vác quá lâu. Cả người Lâm Mộ Đông đều giống như đã thả lỏng hơn bình thường rất nhiều, anh vừa giúp cô chống đỡ chừa ra một chút phạm vi hoạt động thật tự do trong mật độ của một viên gạch có thể đánh ngã ba người, vừa khẽ cúi đầu xuống, trán tựa vào thân cây, dịu dàng bật cười.

Tiếng cười và âm giọng của anh đều trầm thấp như nhau, lại rất ôn hòa, giống như đã được ủ ấm ở trong lồng ngực, rơi ở bên tai của cô gái nhỏ.

Diệp Chi đứng trong không gian được chống đỡ bởi cánh tay và lồng ngực của anh, trên mặt cô lại vô thức càng nóng hơn một chút.

Sau đó cô cố gắng nhón chân lên một chút đứng thật vững, đem ly giấy và muỗng nhựa nhỏ cùng nhau ném vào thùng rác ở phía sau lưng, hai tay vịn lấy cái đầu đang tựa trên thân cây của huấn luyện viên Lâm, cô khẽ kéo xuống.

Lâm Mộ Đông thuận theo lực đạo của cô lại khẽ cong eo, đáy mắt vẫn

còn ý cười vẫn chưa lùi đi, anh hơi nghi hoặc mà nhướng mày lên.

Hai tay Diệp Chi đỡ lấy đầu của anh, có chút nhụt chí.

Anh thực sự quá cao.

Cho dù đứng như thế này, Lâm Mộ Đông cũng vẫn có thể chống vào thân cây ở sau lưng cô.

Diệp Chi nhìn nhìn vào khoảng cách giữa bả vai của mình và Lâm Mộ Đông, cô có chút bất lực mà thở dài một hơi, chỉ có thể đánh bước tiếp theo thôi, cô vịn lấy đầu của huấn luyện viên Lâm nhẹ nhàng vỗ vài cái, sau đó kề lên trên trán của bản thân mình.

Thân hình của Lâm Mộ Đông khẽ cứng nhắc.

Da thịt của cô gái nhỏ non mềm, ấm áp dán lên đấy, còn có vài lọn tóc chưa được vén lên, bị kẹp giữa trán đang dán sát vào nhau của cả hai người, gợi lên một chút tê ngứa khe khẽ.

“Tựa vào cây……..”

Gương mặt của Diệp Chi ửng đỏ, giọng nói vừa nhỏ lại vừa dịu dàng:”Đau lắm nha.”

Cô nhón chân lên thực sự có chút phí sức, nên dứt khoát ngả về sau dựa vào thân cây, cô nâng tay lên kéo lấy cánh tay của Lâm Mộ Đông, để anh đem sức lực đổ lên người bản thân mình.

“Trước tiên anh đừng nghĩ nhiều như thế nữa, Giáng Sinh vui vẻ.”

Không cho mượn được bả vai, cô gái nhỏ có chút thất vọng, lại rất nhanh phấn chấn lại tinh thần, một tay cô phủ trên sống lưng vừa vững chắc vừa dẻo dai của anh ở trước mắt, nhẹ nhàng vỗ vỗ vài cái.

“Cho anh mượn trán đấy, anh nghỉ ngơi một lúc đi.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi