Diệp Chi dần dần trừng to đôi mắt.
Tốc độ hồi phục của huấn luyện viên Lâm hình như có chút nhanh nha.
Lúc còn đi học Diệp Chi xem không ít, phim ảnh phim hoạt hình cũng đều xem qua rồi, không phải cái gì cũng không hiểu. Cô trừng to đôi mắt, rút vào trong lòng của Lâm Mộ Đông, cẩn thận dè dặt ngẩng mặt lên.
Huấn luyện viên Lâm người từ khi 19 tuổi cuộc sống bắt đầu chỉ còn lại tập bắn và tập bắn giờ đây đang đứng thẳng tắp, vẫn khẽ cúi thấp đầu, nghiêm túc chờ đợi câu trả lời của cô.
Diệp Chi há miệng ra.
Cô cúi đầu xuống, từ vành tai bắt đầu ửng đỏ lên từng tấc từng tấc một, thuận theo vùng cổ tinh tế vốn dĩ trắng nõn hướng xuống, từng chút từng chút chui vào trong cổ áo:”Buổi tối…….buổi tối em phải về nhà đấy.”
Lâm Mộ Đông gật gật đầu:”Anh đưa em về.”
Diệp Chi chớp chớp đôi mắt.
Cô gái nhỏ cẩn thận suy nghĩ một lúc, bỗng dưng nắm lấy tay áo của Lâm Mộ Đông, cô ngẩng mặt lên:”Huấn luyện viên Lâm, đừng động.”
Lâm Mộ Đông ngẩn ra.
Cô nhón chân lên, nỗ lực muốn cân bằng chiều cao giữa anh và cô, nhưng có làm thế nào cũng vẫn kém hơn một chút, cô chỉ có thể nản chí mà nhẹ nhàng thở dài một hơi, khẽ ngẩng đầu lên đón lấy ánh mắt của anh.
Con ngươi sạch sẽ trong veo, phân rõ trắng đen, mang theo một chút lòng hiếu kỳ tựa như động vật nhỏ, tìm tòi rồi rơi vào đáy mắt của anh.
Lông mi nhấp nháy nhấp nháy, phe phẩy khiến trong lòng người nhìn cũng theo đó mà ngứa ngáy thành một mảnh.
Lâm Mộ Đông chạm phải ánh nhìn chăm chú của cô, nhịp tim khẽ tăng tốc, thùy tai cũng vô thức mà tràn lên nhiệt độ nóng rực.
Đội bắn súng thuộc môi trường nửa khép kín, anh chưa từng chủ động tiếp xúc với những chuyện không liên quan đến huấn luyện, đối với những chuyện này anh không hề am hiểu, nên vẫn không cảm thấy lời bản thân mình vừa nói ra có hàm ý gì quái đản. Chỉ là theo bản năng anh cảm thấy phản ứng của cô gái nhỏ có chút sai sai, chân mày chau lại, bả vai rũ xuống:”Sao thế em? Có phải là…….”
Cô gái nhỏ bỗng nhiên khúc khích bật cười ra tiếng.
Cô vừa bật cười, đôi mắt liền cong thành hai vầng trăng khuyết, dịu dàng tinh tế, ngập tràn tia sáng lấp lánh.
Lâm Mộ Đông ngưng bặt câu nói.
Không biết thế nào, cô vừa bật cười lên, anh liền không còn nghĩ được gì nữa.
Anh ngắm nhìn cô, đuôi mắt không tự giác mà cong lên theo, giơ tay lên phủ ở sau đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa vài cái.
“ Được ạ.”
Diệp Chi đã hoàn toàn hiểu rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, ý cười trong đôi mắt có làm thế nào cũng không giấu được, khóe môi vểnh lên, đung đưa cánh tay của anh cô nói,”Đi, em cùng anh về nhà.”
Cô không nhận ra bản thân mình vừa nói cái gì, hô hấp của Lâm Mộ Đông đương nhiên vẫn nương theo âm cuối của cô khẽ đình trệ.
Diệp Chi ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, ánh mắt an tĩnh sâu xa, tựa như muốn đem cả người cô cất giấu vào đôi mắt.
Anh nắm lấy tay của cô.
Cô gái nhỏ rất hào phóng, chủ động đem tay mình giao vào lòng bàn tay của anh, ngón tay mềm như bông nhẹ nhàng lướt qua kẽ tay, nhiệt độ ấm áp sạch sẽ liền theo đó phủ lên.
Khóe môi của Lâm Mộ Đông chậm rãi cong lên, anh gật gật đầu:”Đi.”
Anh áp sát vào bàn tay của cô, giữ chặt, bao bọc trong lòng bàn tay.
“ Đưa em về nhà.”
Diệp Chi được anh nắm tay đi về lại bàn, thu dọn balo, cũng thu dọn luôn khay thức ăn.
Lâm Mộ Đông tựa hồ trông còn gấp gáp hơn cả bình thường, anh giúp cô xách balo, trực tiếp đi về phía cửa ra, đến cả bước chân cũng vô thức có chút nhanh hơn trước.
Diệp Chi cũng không nhịn được sinh ra chút hứng khởi, cô chạy bước nhỏ đuổi theo anh:”Huấn luyện viên Lâm, nhà anh có ở gần đây không ạ?”
m giọng của cô rất nhẹ nhàng, không giấu được sự hiếu kỳ, nghĩ đến đâu liền hỏi đến đó:”Có người gác cổng không, tầng lầu có cao không ạ? Em nghe nói những nhà nào có lầu thật cao, đến buổi tối cảnh sắc nhất định sẽ vô cùng đẹp……….”
Lâm Mộ Đông nhìn vào cô, đuôi mắt cong lên, đang định mở miệng, tầm mắt bỗng dưng rơi ở sau lưng cô, anh duỗi tay đem cô che chở vào trong lòng.
Diệp Chi không kịp phản ứng, cả người đã bị nhẹ nhàng kéo vào lòng anh.
Cậu nhóc nhỏ đang giả vờ làm máy bay lượn ù ù bay loạn lướt qua người cô chạy đi, tức khắc đụng vào vị thực khách ở phía sau.
Cái khay mà vị thực khách đang cầm trong tay khẽ lung lay, cả ly coca trọng tâm không vững liền đổ ào xuống, xoẹt qua cánh tay của Lâm Mộ Đông, lộp bộp rơi xuống nền đất.
Coca hòa lẫn với đá viên đổ đầy cả đất, Lâm Mộ Đông che chở cho cô, nửa bên tay áo cũng bị thấm ướt hơn phân nửa.
Trong tiệm KFC tức khắc an tĩnh, tiếng trách mắng nổi cơn lôi đình của vị thực khách và tiếng khóc lóc đinh tai của cậu nhóc cùng nhau vang lên. Lập tức có phục vụ viên chạy đến thu dọn, không ít người đều nghe theo âm thanh nhìn qua đấy, thấp giọng nghị luận với nhau.
Diệp Chi vẫn không quá rõ tình hình, cô bị dọa một phen, vội vã nhìn vào cổ tay của anh:”Có cần em…..”
“ Không sao đâu.”
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu, tiện tay cởi áo khoác ra, nắm tay cô:”Đi.”
Tay của anh hình như có chút lạnh lẽo, lực nắm cũng có chút chặt.
Diệp Chi chưa từng gặp phải loại chuyện như thế này, nhưng cũng vẫn cảm thấy theo đạo lý phải nên bắt người nhà của cậu nhóc kia xin lỗi đã. Nhưng Lâm Mộ Đông hiển nhiên lại không có cái ý định này, anh gắt gao nắm tay cô, đến cả chiếc áo khoác bị coca thấm ướt kia cũng chỉ tiện tai cởi ra rồi cầm lấy, trông như anh chuẩn bị mặc chiếc áo sơ mi này trực tiếp đi vào trong gió lạnh thấu xương ở bên ngoài.
Diệp Chi nhẹ nhàng mím khóe môi, sải nhanh bước chân đuổi theo anh, an an tĩnh tĩnh mà nắm lại bàn tay của anh.
Phía sau vẫn là có người đuổi theo đến rồi.
“ Thật xin lỗi thật xin lỗi, tôi không dạy tốt thằng bé, gây phiền phức cho ngài đây rồi.”
Người đàn ông trung niên trong cặp vợ chồng trước đó nhìn thấy đang vội chạy đến, xoay đầu nghiêm giọng giáo huấn con trai mình một câu, mặt đầy ý xin lỗi ngăn hai người họ lại:”Bình thường bị trong nhà cưng chiều hư người rồi, một chút quy tắc cũng không có. Thật lòng xin lỗi, xin ngày hãy đợi một chút, chúng tôi chịu trách nhiệm bồi thường tiền quần áo cho ngài……..”
Thái độ của ông ấy rất chân thành, chủ động duỗi tay về phía Lâm Mộ Đông.
Lâm Mộ Đông chậm rãi dừng lại bước chân.
Mẹ của cậu nhóc cũng chạy đến, che chở cậu nhóc đang khóc ầm, cũng theo đó giúp cậu nhóc bồi thường xin lỗi. Một bên lau khô nước mắt cho con trai dáng vẻ đau lòng không thôi, một bên vẫn đang nhẹ giọng khuyên chồng mình đừng mắng cậu nhóc.
“ Em cũng quá chiều nó rồi, cứ thế này làm sao…….”
Người đàn ông ở trước mặt vợ mình cũng không nổi nóng được, ông thấp giọng phản bác nửa câu, rồi lại thỏa hiệp mà nhẹ giọng than thở một hơi, thu tay về xoay người lại. Tiếp tục nói lời xin lỗi cùng vị thực khách.
Thái độ của vợ chồng bọn họ đều rất chân thành, cũng lập tức thực hiện việc bồi thường. Vị thực khách bị đụng đổ khay thức ăn dần dần thôi tức giận, dạy dỗ cậu nhóc không có quy tắc vài câu, cũng nhận lấy khay thức ăn được mang lên lại đi qua một bên khác ngồi xuống.
Vợ chồng trung niên lúc này đây mới thở phào một hơi, tránh qua một bên để phục vụ viên dọn dẹp, lại tận lực dỗ dành lại cậu con trai của mình.
Người phụ nữ vẫn đang bảo vệ cậu con trai, có thể nào cũng không cho chồng mình giáo huấn con trai:”Trẻ con nhát gan lắm, anh đừng dọa nó sợ, tương lai sẽ để lại ám ảnh đấy.”
“ Biết em đau lòng con trai, nhưng cũng nên dạy cho nó đạo lý làm người chứ. Ngọc bất trác bất thành khí*, có đúng không?”
*Ngọc bất trác bất thành khí: Con người phải được rèn luyện đến nơi đến chốn thì mới nên người, ví như ngọc không mài không thể thành đồ tốt.)
Người đàn ông xem ra giống người làm nghề thầy giáo đại loại, âm giọng lúc nói chuyện không cao, cách diễn đạt cũng theo thói quen lịch sự nho nhã, tính tình điềm đạm mà nhẹ giọng khuyên nhủ vợ mình.
Dù sao thì ông cũng đau lòng cho con trai, giúp cậu nhóc lau khô nước mắt, ra hiệu cho Lâm Mộ Đông đứng ở bên cạnh:”Còn có vị tiên sinh này nữa, cậu ấy không làm gì cũng bị tạt cho cả người đầy coca, chúng ta vẫn phải xin lỗi người ta đấy……..”
Người phụ nữ gật gật đầu, ngẩng đầu nhìn qua, đang định nói chuyện, tầm mắt bỗng dưng đình trệ.
Sắc mặt của bà ta phút chốc trắng bệch, cả người tựa như bị đông cứng rồi vậy, bà theo bản năng lùi về phía sau một bước.
Diệp Chi khẽ nhíu mày.
Người phụ nữ nhìn Lâm Mộ Đông chằm chằm, toàn thân trên dưới đều viết đầy cảnh giác và bài xích, tri tính và sự dịu dàng trên người đều không thấy đâu nữa rồi, gần như hoàn toàn biến thành một người khác.
Tầm mắt của bà ta gắt gao rơi trên người của anh, sự chán ghét phản cảm phút chốc ập đến, lại dần dần lộ ra chút cầu xin không thành tiếng.
Bà ta tựa như hận anh hơn bất cứ ai, nhưng lại không thể không cầu xin anh, mím chặt khóe môi đến tái nhợt, khẽ lắc lắc đầu.
Diệp Chi rõ ràng mà cảm nhận được tay của Lâm Mộ Đông đang run rẩy.
Thần sắc của anh vẫn bình tĩnh, bình tĩnh đến mức trông như được phủ lên một lớp băng tuyết dày đặc, toàn bộ sóng to gió lớn và máu me đầm đìa, đều bị chôn vùi trong bão tuyết, cất giấu thật sâu không ai có thể chạm vào.
Anh chậm rãi lắc lắc đầu:”Không cần đền đâu.”
“ Không đáng bao tiền.”
Anh rũ tầm mắt, dường như đang muốn nói thêm gì đó, anh hé miệng ra, nhưng chỉ thấp giọng lặp lại:”Không cần đền đâu, chú ạ.”
Diệp Chi không nhịn được siết chặt bàn tay của anh.
Bàn tay của anh lạnh lẽo đến thế, siết chặt đến thế, cánh tay căng chặt đến mức dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bất ngờ xô đẩy tất cả mọi thứ ở trước mắt, dẫn theo cô trực tiếp đẩy cửa rời đi.
Nhưng Lâm Mộ Đông vẫn an tĩnh mà đứng đó, hé miệng mấy lần, bả vai từng chút từng chút gập xuống trước người phụ nữ kia, giọng nói nhỏ nhẹ đến mức không nghe rõ:”……..chào dì.”
Người phụ nữ nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Ba của cậu nhóc đang thấp giọng dạy dỗ con trai, không nhận ra mạch nước ngầm giữa hai người họ, ông vẫn áy náy kiên trì muốn bồi thường. Nhưng Lâm Mộ Đông đã xoay người đi, nắm tay Diệp Chi ra khỏi cửa.
Sắc trời ở bên ngoài đã có chút tối tăm rồi, nhiệt độ ban đêm thấp hơn ban ngày không ít, gió lạnh như cắt da cắt thịt ập đến, lạnh đến mức khiến người ta cảm thấy như trong xương thịt đang tỏa ra hàn khí.
Trên người của Lâm Mộ Đông chỉ mặc một chiếc áo sơ mi mỏng manh, nhưng dường như anh hoàn toàn không cảm thấy lạnh, anh vẫn nắm tay cô, từng bước nối tiếp từng bước đi về phía trước.
Diệp Chi thực sự nhịn không được nỗi lo lắng, cô nắm lấy tay của anh, giọng nói thật dịu dàng:”Huấn luyện viên Lâm.”
Lâm Mộ Đông không trả lời, anh vẫn đi về phía trước.
Diệp Chi mím mím khóe môi, bước chân lặng lẽ dừng lại:”Lâm Mộ Đông.”
Lần này bước chân của Lâm Mộ Đông cuối cùng cũng khẽ dừng lại, tầm mắt chuyển động, chậm rãi ngước lên, lặng lẽ nhìn vào cô.
Diệp Chi hé miệng, nhưng lại không biết rốt cuộc nên làm thế nào, hồi lâu sau cô mới mím môi, lắc lắc cánh tay của anh:”Anh không lạnh sao?”
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu.
Hình như anh thật sự không cảm thấy lạnh, thần sắc đều có chút mù tịt, ánh mắt theo bản năng hướng về phía âm thanh rơi trên mặt của cô, nhưng đôi mắt lại trống rỗng đến mức tựa như không có thứ gì cả.
Trái tim của Diệp Chi bỗng nhiên hung hăng đau nhói.
Cô gái nhỏ dùng sức mím môi, nhịn rồi lại nhịn, hốc mắt vẫn là từng chút từng chút ửng đỏ lên.
Tầm mắt của Lâm Mộ Đông rơi trên đuôi mắt ửng đỏ của cô, giống như bị thiêu đốt, đột ngột co rút lại, ánh mắt cũng tựa như tạm thời tỉnh táo lại, theo đó khẽ dâng lên một chút ánh sáng.
“ Đừng khóc.”Anh lên tiếng, nhẹ nhàng xoa vuốt đuôi mắt của cô,”Anh không sao, cổ tay không sao cả.”
Anh vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng cô gái nhỏ đã đỏ hốc mắt giơ tay lên, một phát bịt kín miệng anh lại, hung dữ kéo dây kéo áo khoác lông vũ xuống, đem cả người anh cùng nhau bao bọc vào đấy.
Hai người đều khe khẽ rùng mình một cái.
Trên người Lâm Mộ Đông quá lạnh, lạnh như băng vậy, cái lạnh trong ngoài bao trùm lấy anh, tựa như đã đoạt đi hết tất cả nhiệt độ ấm áp ở trên người anh.
Diệp Chi bị lạnh đến mức hàm răng trên dưới nhẹ nhàng run rẩy, nhưng cô vẫn nỗ lực dang rộng cánh tay ôm chặt anh.
Cô gái nhỏ dùng cả tay lẫn chân, không ngừng dụi vào lòng của anh, nhón chân lên dùng hai má sưởi ấm lại vùng cổ của anh, cô duỗi tay ra tựa như ở sau lưng có gắn thêm mắt, bộp một tiếng đánh vào bàn tay đang muốn ngăn cô ra của anh.
Cơ thể của Lâm Mộ Đông cứng đờ ra, từng chút từng chút buông cánh tay xuống:”Lạnh lắm…….”
“ Em không sợ.”Diệp Chi khịt khịt mũi, càng dán sát vào cổ anh hơn,”Em cứ thích lạnh đấy.”
Hô hấp của Lâm Mộ Đông đinh trệ, im lặng đứng đó một lúc, rồi chậm rãi nhắm mắt lại.
Anh giơ tay lên, đem Diệp Chi ôm sát vào lòng.
“ Không thích.”
Trái tim của Diệp Chi nhảy bật lên, chân mày nhíu chặt ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông rũ mi mắt.
Hình như anh đang nghĩ gì đó, lại giống như không nghĩ gì cả, cánh tay ôm ở sau bờ vai của cô, bị nhiệt độ cơ thể của cô từng chút từng chút nhuộm lên độ ấm mơ mơ hồ hồ.
“ Anh không tốt.”Giọng nói của anh thật trầm thấp, hơi khàn, ẩn giấu máu huyết và thương sẹo,”Không thích.”
Diệp Chi khẽ nhíu mày, cô ngẩng đầu lên:”Cái gì chứ…….”
Lâm Mộ Đông lắc lắc đầu, vẫn còn muốn nói thêm gì đó, cửa của tiệm KFC đột nhiên nhẹ nhàng vang lên, người phụ nữ kia đi đến đây.
Bọn họ chưa đi xa, người phụ nữ nhìn ngó một vòng liền nhìn thấy rồi, do dự một lúc, vẫn là đi về phía của bọn họ.
Diệp Chi dùng sức mím chặt khóe môi.
Cô gái nhỏ linh hoạt từ trong áo khoác lông vũ dày cộm cởi tay áo khoác ra, rồi dùng tay áo cột thành một nút thắt ở sau lưng Lâm Mộ Đông, khăn quàng cổ cũng tháo xuống đeo lên cho anh, bản thân cô di chuyển một vòng trong áo khoác lông vũ, đem anh gắt gao che chở ở phía sau.
Bước chân của người phụ nữ khẽ dừng lại, ánh mắt rơi ở trên người cô.
Diệp Chi chắn chắn cho người ở sau lưng, nước bước không rời, khóe môi mím chặt lại, gương mặt nhỏ căng ra nhìn vào bà ta.
Người phụ nữ ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Mộ Đông, hơi hé miệng ra.
Dường như bà ta căn bản không biết nên nói chuyện với anh như thế nào, đờ người một lúc, rồi lại rất xa lạ mà thử mở lời:”Bạn……bạn gái của cậu sao?”
Lâm Mộ Đông giơ tay lên, đem Diệp Chi nhẹ nhàng ôm vào trong lòng.
Anh an tĩnh đến mức tựa như đã đóng kín hết những cảm nhận đối với thế giới bên ngoài, nhưng vẫn còn một chút tri giác đối với cô gái nhỏ ở trong lòng, anh rũ mi mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng:”Anh muốn về nhà.”
Diệp Chi ngẩng mặt lên, dùng sức gật gật đầu:”Được, chúng ta về nhà.”
Trạng thái hiện tại của Lâm Mộ Đông khẳng định là không thích hợp lái xe, mặc dù Diệp Chi có bằng lái, nhưng cũng chưa bao giờ thực sự đụng vào xe hơi. Cô nhìn tới nhìn lui, liền đem áo khoác lông cởi xuống rồi khoác lên người của Lâm Mộ Đông, cô nắm lấy tay anh đi qua bên đường, chuẩn bị bắt xe về nhà trước.
Người phụ nữ tựa như không ngờ được tình hình ở trước mắt, bà lập tức kinh ngạc, nhanh bước đuổi theo đến đó:”Đợi đã!”
Bà đuổi theo đến đó, chân mày nhíu chặt, nhìn vào cô gái nhỏ ở trước mắt rõ ràng lớn lên mềm mại như bông không có chút tính công kích nào:”Cô là bạn gái của cậu ấy à? Cô yên tâm, tôi sẽ không quan tâm bất cứ chuyện gì của cậu ấy, tôi chỉ muốn nói với cậu ấy vài câu, nói xong tôi sẽ đi ngay…….”
Hai người tuy rằng ở bên nhau rồi, nhưng cô vẫn chưa từng trả lời qua những vấn đề như thế này.
Diệp Chi siết chặt tay của Lâm Mộ Đông, bị bà ta hỏi đi hỏi lại đến mức cô gần như có chút bứt rứt, thùy tai đỏ đến nóng bừng:”Đúng…..đúng vậy.”
m giọng của cô gái nhỏ ban đầu vẫn còn mềm mại, nhớ đến sự chán ghét và lạnh nhạt trong ánh mắt của người phụ nữ vừa rồi, ngược lại bị tức đến nỗi bỗng dưng có chút sức mạnh, cô đem áo khoác bị bẩn của Lâm Mộ Đông cầm qua ôm lấy, ngẩng đầu lên nói hết trong một ngụm hơi:”Tôi là bạn gái của huấn luyện viên Lâm, hiện tại tôi phải đưa anh ấy về nhà rồi, ngài cũng mau về nhà đi.”
Người ở sau lưng bỗng nhiên động đậy.
Lâm Mộ Đông hình như có một chút phản ứng đối với lời nói của cô, anh chậm rãi bước về phía trước một bước, triệt để đem cô gái nhỏ chỉ mặc mỗi áo len che chở ở trong lòng, dùng thân thể giúp cô chắn gió lạnh.
Anh giơ tay lên, nhẹ nhàng chạm vào tóc mái của cô, bả vai khẽ cúi xuống:”Đừng tức giận mà…….”
Trái tim của Diệp Chi đau nhói đến mức sắp nổ tung luôn rồi.
Cô không rõ thân phận của người phụ nữ này, nhưng vẫn không định rơi nước mắt ở trước mặt bà ta, cô dùng sức dụi dụi đôi mắt vài cái, đầu nhỏ dụi dụi vào lòng bàn tay của anh:”Anh yên tâm, em không tức giận đâu.”
Sắc mặt của người phụ nữ có chút khó nhìn, cuối cùng không nhịn nổi nữa, bà ta trực tiếp gọi tên của anh:”Lâm Mộ Đông, rốt cuộc cậu có ý gì đây hả?”
bà ta bỗng dưng trở nên kích động, tiến lên trước một bước:”Gia đình các người giày vò tôi còn chưa đủ hay sao? Tôi nói biết bao nhiêu lần rồi, tôi không muốn nhìn thấy người ba cặn bã khốn nạn kia của cậu nữa, cũng không muốn nhìn thấy cậu nữa, đừng có đến phá hoại cuộc sống của tôi!”
“ Cậu cũng giống như ông ta vậy, giống nhau từ trong xương cốt. Ông ta quấy nhiễu tôi biết bao nhiêu năm rồi, thật không dễ gì tôi mới chịu đựng được đến khi ông ta chết đi, hiện tại tôi được giải thoát rồi, có cuộc sống của riêng mình rồi. Chồng của tôi căn bản không quen biết cậu, cũng không biết những chuyện của trước kia, cậu chỉ cần không xuất hiện nữa là được rồi, chỉ cần không xuất hiện nữa là được rồi……”
bà ta rõ ràng vô cùng hận anh, thần sắc đã có chút mất kiểm soát:”Rốt cuộc cậu đến đây làm gì chứ, hết tiền rồi nên muốn tiền à? Hay là lại muốn tôi phối hợp với cậu làm ba cái trị liệu bệnh thần kinh linh tinh tạp nham kia hả? Cậu mắc bệnh thần kinh thì có liên quan gì đến tôi đâu chứ? Năm đó tôi sinh cậu ra, tôi đã đủ hối hận rồi!”
Trái tim của Diệp Chi hung hăng siết chặt, từng chút từng chút trở nên nặng nề hơn.
Thực ra cô đã phảng phất đoán được đây là chuyện gì rồi.
Nếu như người phụ nữ ở trước mặt chính là mẹ của Lâm Mộ Đông, nghe lời nói của bà ta, hôn nhân của bà ta và chồng bà ta khẳng định không hề hạnh phúc chút nào.
Có thể là bởi vì tính cách không hợp, cho nên dần dần chán ngán lẫn nhau, có lẽ là bởi vì cách xử lý có sự sai biệt, nên càng lúc càng xuất hiện nhiều xung đột hơn.
Cũng có thể bà ta cũng là một người đáng thương, gặp phải chuyện không nên gặp, chịu đựng quá nhiều chuyện quá đáng, nên đã tích góp thành quá nhiều mối hận không thể nào giải quyết được.
Nhưng bất kể là loại khả năng nào, người phải gánh chịu hết tất cả mọi thứ, đều không nên là đứa trẻ không được đồng ý sinh ra, lại bởi vì không được đồng ý mà bị chán ghét và bài xích, lại còn chảy cùng dòng máu của cả hai người như thế này.
Không nên là anh.
Lâm Mộ Đông rũ mắt, trông như anh đã chủ động đóng kín hết tất cả tri giác đối với thế giới bên ngoài, đối với lời nói của bà ta cũng không có chút phản ứng, anh chỉ cúi đầu an tĩnh ngắm nhìn Diệp Chi.
Anh vẫn còn nhớ cô không biết cãi nhau với người khác, nhớ rằng cô rất nhát gan. Cánh tay ôm ở sau lưng cô từng chút từng chút giơ lên, đè ở trên lỗ tai của cô, muốn giúp cô che chắn những tiếng ồn ào sắc bén chói tai ở bên ngoài.
Hốc mắt của Diệp Chi đột nhiên nóng bừng lên.
Cô gắt gao nhắm chặt mắt, rồi lại mở mắt ra, nhìn vào anh cong cong đôi mắt bật cười.
Nụ cười của cô gái nhỏ vẫn dịu dàng sạch sẽ, con ngươi sáng rực tựa như tuyết mới trong suốt, cẩn thận phủ lên vết thương đầm đìa máu tươi trong lồng ngực của anh.
Lâm Mộ Đông gắt gao ngắm nhìn cô, chân mày từng chút từng chút nới lỏng ra, khóe môi cũng tựa như đang hồi đáp, cong lên một chút độ cong vô cùng nhẹ nhàng.
Diệp Chi cong cong đôi mắt, nhón mũi chân lên hôn anh một cái, rồi lại nắm lấy đôi tay của anh đang bịt lỗ tai giúp cô, đặt lên lỗ tai của chính bản thân anh.
Gắt gao bịt kín lại.
Người phụ nữ mặt mũi méo mó, bóng dáng vốn dĩ trí thức ưu nhã đã hoàn toàn biến mất rồi, bà ta vẫn đang liều mạng nguyền rủa anh, càng lúc càng ác động, những lời gì khó nghe đều đổ ập xuống đầu anh.
Diệp Chi xoay người lại:”Dì à.”
m giọng của cô mềm mại, nhưng lại giống như đã được điểm thêm chút sức mạnh an tĩnh mềm dẻo, cô nhẹ nhàng mở miệng cắt ngang lời của bà ta.
Người phụ nữ cảnh giác nhìn lấy cô.
“ Huấn luyện viên Lâm gọi ngài là dì, tôi cũng theo đó mà gọi thôi.”
Diệp Chi nhìn vào bà ta khẽ mím môi:”Chúng tôi đến đây để hẹn hò, hôm nay gặp phải ngài và người nhà của ngài, chỉ là ngoài ý muốn mà thôi.”
Cô gái nhỏ vô cùng dũng cảm, cô dang rộng cánh tay che chở cho Lâm Mộ Đông ở sau lưng, lời nói nhẹ nhàng mạch lạc rõ ràng, từng chút từng chút giải thích về sự việc của ngày hôm nay.
Người phụ nữ ngây người.
Cảm xúc của bà ta quá kích động, giây phút nhìn thấy gương mặt này thì sự hận thù đã ngầm chiếm đoạt toàn bộ lý trí của bà ta, cho đến bây giờ mới dần dần bình tĩnh trở lại.
Bà ta ngẩng đầu quét mắt nhìn Lâm Mộ Đông một cái, nhưng vẫn không giấu được sự chán ghét, nhanh chóng dời tầm mắt đi, lạnh giọng mở miệng:”Thế thì xin cô hãy nhanh chóng đưa cậu ta đi, tôi đã không còn là mẹ của cậu ta nữa rồi, cũng không còn quan hệ gì với ba cậu ta nữa. Tôi phải quay về sống cuộc sống của bản thân mình………”
Diệp Chi cong cong đôi mắt, nhẹ giọng đánh gãy bà ta:”Có một chuyện, có lẽ ngài còn chưa biết.”
“ Huấn luyện viên Lâm đã có ba và mẹ mới rồi.”
Cô lôi bóp tiền ra, đem tấm hình của ba mẹ nhà mình lấy ra, đưa đến trước mặt bà ta:”Ngài xem, đây chính là ba và mẹ của anh ấy.”