QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Buổi tối hôm nay, huấn luyện viên Lâm không quay về căn phòng khác nơi có một cái giường lớn giống y đúc căn phòng này.

Diệp Chi kiên trì tuyên bố rằng cô ở một mình sẽ rất sợ hãi, ánh đèn rọi lên cửa sổ sẽ xuất hiện bóng hình kỳ lạ, máy điều hòa của căn phòng khi bật có một chút tạp âm nhỏ, mà thay đổi giường cũng khiến cô ngủ không quen, một người ngủ đắp chăn lúc nào cũng bị lạnh.

Giống như một người lẻ loi một mình đi tha hương nơi đất khách quê người vào buổi tối, cũng giống như cô một mình cầm luận văn lịch sử ra tận nước ngoài vậy.

Lâm Mộ Đông biết cô đang muốn ám chỉ cái gì, nhìn người con gái bé nhỏ vẫn còn đang đỏ mặt xấu hổ như cũ tìm đủ mọi lí do, nhưng vẫn không ngừng giấu đầu vào trong ngực anh, anh nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Anh không về.”

Anh ôm cô, lòng bàn tay ấm áp đặt lên phía sau đầu cô, một cách dịu dàng nói: “Anh ở cùng với em, anh sẽ không đi.”

Diệp Chi ngẩng mặt lên, những sợi tóc mềm mại cọ nhẹ qua chỗ cổ cáo đang hơi mở rộng một chút của anh, cô đón nhận ánh mắt thâm thúy, dịu dàng, hòa nhã trong đôi con ngươi kia.

Lâm Mộ Đông cũng đang cúi đầu nhìn cô.

Anh không mặc áo khoác, cổ áo sơ mi đã mở ra hai cúc áo, vải dệt bị cô hết túm lại chọc nên giờ hơi nhăn, bây giờ vẫn còn nằm trong tay cô.

Diệp Chi “A” một tiếng, vội vàng buông tay cô ra, lại cố gắng phủi phủi những nếp nhắn trên áo cho thẳng lại.

Chất áo sơ mi là loại vải bông, chỉ cần hơi nhăn một tí thôi là những nếp gập hiện lên một cách rõ ràng, dù có làm thế nào cũng thấy rất xấu.

Cô cũng kiên trì một thời gian khá lâu, cố gắng một hồi mà vẫn không đem lại hiểu quả gì hơn. Diệp Chi muốn buồn phiền với nó, thử thổi một làn hơi ra bàn tay, cô dồn thêm tí sức vào bàn tay ấn lên trên vết nhắn.

Hô hấp của Lâm Mộ Đông lại gặp một chút trở ngại.

Một lớp vải được ủi bằng hơi thở ấm áp, làn hơi ẩm ướt nhỏ bé, cô dán lòng bàn tay mang theo độ ấm đặt lên trên ngực của anh.

Cô gái nhỏ vẫn còn chưa hiểu ra, không một chút phòng bị nào áp tay lên người anh, lại còn thật sự thấy tức giận bản thân, cố gắng vỗ về những nếp nhăn trên mặt áo giúp anh.

Bàn tay trắng nõn lại khóe léo, sức lực yếu ớt xuyên thấu qua lớp áo sơ mi, từng đợt một khắc lên ngực anh.

Nhiệt độ tăng lên trong im lặng.

Dường như nụ hôn lúc trước đã đánh thức những suy nghĩ cất giấu tận đáy sâu trong đầu anh, theo bản năng cơ thể, anh buộc chặt cánh tay giam cô trong lòng.

Trái tim anh ở dưới lòng bàn tay cô đập dồn dập từng nhịp một, nhịp tim hưởng ứng giống như muốn phá ngực anh chui ra bên ngoài.

Diệp Chi bị hành động phía sau khiến cho cô mở to đôi mắt, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt anh.

Sắc mặt Lâm Mộ Đồng càng sâu hơn, anh chớp mắt khẽ hạ thấp làn mi cong, trong lúc cầm tay cô, anh vô ý dùng lực ở cổ tay: “Không sao đâu, không cần để ý tới nó.”

Diệp Chi có phần hơi lo lắng: “Nhưng mà…”

“Nghe lời anh.”

Lâm Mộ Đồng hít sâu một hơi, cúi đầu, từ từ buông tay ra.

Anh khom người cúi xuống nhìn vào mắt cô, đầu anh dụi vào bả vai cô giống như đang vỗ về, anh ôm lấy cô đặt nhẹ nhàng lên trên mặt đất: “Đi tắm rửa đi, trời không còn sớm nữa, có thể ngủ thêm một lúc nữa.”

Những khăn tắm và áo ngủ mà cô thích Lâm Mộ Đông đều mang đến, từng chiếc được gấp tròn y hệt nhau, những chiếc áo ngủ bằng vải nhung, còn bộ đồ ngủ hình con thỏ con chiếm phần lớn vali hành lý của anh, lúc lấy đồ của cô ra va li trống rỗng hơn một nửa.

Ở phía dưới xếp những bộ quần áo ở nhà của anh, chỉ là quần dài, áo sơ mi được may bằng chất liệu đơn giản, khi đặt chung với quần áo ngủ của cô đúng là khác xa nhau tới hơn nửa vòng trái đất.

Phiên bản lãnh đạm thẳng thắn thường xếp ngay ngắn hình như bị lây bệnh của mấy bộ đồ nhung rồi, bình thường hay đặt ở góc tối dưới cùng va li, không hiểu vì sao hôm nay lại tỏa ra phong thái có chút yên lặng mà lại dịu dàng.

Diệp Chi liếc mắt nhìn chiếc áo sơ mi bị nhăn vẫn chưa được sửa lại có phần tiếc nuối, nhưng cô vẫn ngoan ngoãn ôm bộ đồ ngủ nghe lời anh đi vào trong nhà tắm.

Lâm Mộ Đông đổi xong bộ quần áo mới, anh lấy tay day day lên huyệt Thái Dương vì thiếu ngủ quá nhiều mà giờ đang đau nhức, thở dài, từ từ ngồi xuống bên mép giường dựa vào.

Gần đây hình như anh đang bắt đầu thấy không bao giờ thấy đủ.

Lúc đầu chỉ cần có thể ôm lấy cô nép vào ngực anh, nhưng hiện tại khát vọng kêu gào đòi hỏi anh phải tiếp xúc với cô sâu hơn nữa, kích thích phảng phất có thể phá thân thể anh xông ra bất cứ lúc nào.

Vào thời điểm cô gái nhỏ của anh bị giật mình tỉnh dậy bởi ác mộng kinh hoàng, loại cảm xúc này lại trỗi dậy bên trong anh, khi cô ngước mắt lên, ngoan ngoãn, nhìn về anh nở nụ cười rạng rỡ, cảm xúc kích thích lại kéo đến từng cơn, sau đó dường như không thể tự động kiềm chế nữa.

Càng ngày càng nghiêm trọng.

Lúc đầu anh chỉ nghĩ đến bản thân anh đã rất quen thuộc với loại cảm xúc này rồi, cũng đã quen với mấy biện pháp đối phó, chỉ cần đè ép nó xuống là được rồi, chỉ cần anh dời sự chú ý sang hướng khác là anh có thể khống chế tình cảm đang quay cuồng trong lồng ngực, đem tất cả những suy nghĩ không thể khống chế trong đầu xóa tan đi một cách mạnh mẽ, thế là tốt rồi.

Nhưng mà hiện nay anh không thể thành công như những lần trước.

Loại cảm giác xa lạ, thứ tình cảm không thể nào khống chế này khiến cho anh bất an theo bản năng sẵn có, theo thói quen, anh chỉ nghĩ làm sao có thể nghiêm khắc ngăn chặn nó dừng lại, nhưng trái tim anh lại không nghe lời, mỗi một lần cô gái bé nhỏ dùng tay chọc lên trên người anh, nhịp tim anh càng đập dồn dập, kịch liệt như đang hưởng ứng lại.

Anh muốn tiếp xúc với cô.

Muốn được ôm trọn cô vào lòng.

Anh lại càng muốn làm nhiều hành động có thể dọa sợ cô nhưng sẽ không bao giờ khiến cô phải rơi nước mắt.



“Tí tách, tí tách.” Tiếng nước chảy ở trong nhà tắm truyền ra bên ngoài.

Thật sự anh quá im lặng. Cô gái nhỏ không thể nhìn thấy cảnh bên ngoài nên rất yên tâm, cô gõ nhẹ vào cửa kính thủy tinh: “Huấn luyện viên Lâm, anh có còn ở đó không?”

Tinh thần của Lâm Mộ Đông lập tức quay trở về, anh ngẩng đầu: “Anh đây.”

Diệp Chi không thấy không có chuyện gì, sau khi nghe thấy giọng anh trả lời cảm thấy rất thỏa mãn, cô quay lại tiếp tục ngâm mình trong dòng nước ấm.

Quả thât hôm nay cô mệt muốn chết luôn, tuy rằng lúc đó trí nhớ cô đã hơi mơ mồ quay lại, nhưng vì lo sợ độ cao nên cũng mệt mỏi không ít, trên người cô bị một lớp mồ hôi lạnh bám bên ngoài, dính dính rất khó chịu. Cho đến khi dòng nước ấm chảy xuống từng vị trí trên cơ thể, cuối cùng cô mới cảm thấy thư thái hơn.

Diệp Chi đứng phía dưới vòi hoa sen, đùa giỡn một lúc trong dòng nước ấm, cả người cô theo dòng nước nóng lên.

Bên ngoài một chút tiếng động cũng không có.

Cô cố gắng vảnh tai lên nghe ngóng, lại nhô đầu ra, thử hỏi phía bên ngoài cánh cửa thủy tinh: “Huấn luyện viên Lâm, bây giờ anh còn ở đó không?”

Hình như hành động của cô khiến anh thấy hơi tức cười, phải một lúc sau giọng nói của Lâm Mộ Đông mới vang lên, lại mang theo vẻ dịu dàng, dung túng đầy bất đắc dĩ: “Anh còn.”

Diệp Chi mới bình tâm xuống, cô lại thấy vô cùng vui mừng bắt đầu tắm rửa, kì cọ xung quanh người.

Lâm Mộ Đông đợi thêm một lúc, không thấy cô gái của anh hỏi thêm lần thứ ba, hàng lông mi của anh khẽ khép xuống.

Đôi bàn tay đặt ở đầu gối chậm rãi giơ lên rồi mở ra, ngón trỏ cong lại, ở giữa không trung hơi hạ thấp xuống.

Như đang đón một nụ hôn.

Điều hòa trong phòng bật ở mức độ ấm áp vừa phải, tiếng nước vẫn truyền ra nhẹ nhàng.

Động tác của cô gái nhỏ rất nhẹ, chỉ ngẫu nhiên truyền tới một tiếng va chạm cực kì nhỏ bé, bóng hình cách sau một lớp kính mờ, bị hơi nước do nhiệt độ bốc lên biến thành một hình ảnh mơ hồ mịt mù.

Giống như một cảnh trong giấc mơ diu dàng đến tột cùng.

Anh thường xuyên cảm thấy hoảng hốt bất ngờ, anh không rõ bản bản thân anh đến tột cùng lại thật sự có thể may mắn như vậy, hay là anh đang chìm vào trong cõi mộng mơ với những cảnh tốt đẹp hơn mà quên không tỉnh lại.

Lâm Mộ Đông khẽ nhắm đôi mắt, anh hơi thả lòng người, đã làm việc liên tục một ngày một đêm rồi, tâm trí anh cũng quay cuồng rồi.

Gia đoạn thứ hai huấn luyện vào mùa đông không cần thiết có nhiều huấn luyện viên như vậy, nhưng số liệu và đánh giá các thành viên trong đội lại rất quan trọng. Mấy ngày nay anh đều bận rộn xử lý các công việc sẽ làm vào năm sau, đuổi theo gấp rút, cuối cùng anh mới hoàn toàn chấm dứt công việc vào trước đêm giao thừa, sau đó vội vàng tìm một vé máy bay gần nhất.

Sau một lần ngoài ý muốn, anh không thể nào tập trung tinh thần xử lý công việc trong một lúc liên tục, đã rất lâu rồi anh không làm việc với cường độ và thời gian dài như vật, thực sự hiện tại anh đã thấy không đươc thoải mái cho lắm.

Anh không muốn để Diệp Chi phát hiện ra, lúc đầu anh còn định lấy cớ là máy bay sai giờ để có thể trả lời mấy chuyện kia cách qua loa, nhưng lại không ngờ khi máy bay vừa mới tiếp đất lại gặp chuyện ngoài ý muốn.



Cho dù có nói như thế nào, bây giờ cố gái nhỏ đã không còn sợ hãi nữa.

Mẹ Diệp cố ý xây dựng hai gian phòng này, không còn nghi ngờ gì nữa, là bà ấy tin tưởng anh, chỉ là ai cũng không thể đoán trước được chuyện gì sẽ xảy ra. Bất luận có như thế nào, hiện tại anh không có cách nào để cô gái nhỏ ở một mình tại nơi này, nhưng anh lại không thể nào phụ sự tin tưởng và ý tốt mà một người lớn xa lạ đã giao cho anh.

Nhưng anh chỉ ở trong phòng với cô.

Cùng nói chuyện với cô, cùng cô đón mừng năm mới, để cô không còn sợ hãi.

Ngoài ra anh không làm bất cứ chuyện gì.

Lâm Mộ Đông đè huyệt Thái Dương, ủ rũ mệt mỏi trong lòng hiện lên từng chút một, hàng lông mày và lông mi không tự chủ được nhíu lại, cuối cùng anh thông có ý thức rơi vào trong bóng tối sâu thẳm vô tình lần thứ hai.

Khi mà hỏi huấn luyện viên Lâm có còn ở trong phòng không lần thứ ba, Diệp Chi không nhận được câu trả lời.

Trong lòng Diệp Chi thấy hơi lo lắng, cô lấy miếng bọt biển nhanh chóng rửa sạch sẽ những bong bóng trên người, lặng lẽ đẩy cánh cửa nhà tắm, quấn khăn tắm nhìn thoáng qua bên ngoài.

Điều hòa trong phòng mở ấm áp, cho dù cô mới ở trong nhà tắm đi ra trực tiếp cũng không cảm thấy lạnh, áo ngủ của cô được đặt sẵn trước cửa, phía trên bộ quần áo còn đặt một viên kẹo sữa đường.

Lâm Mộ Đông đang tựa vào bên giường, hình như không còn suy nghĩ gì nữa, lông mày và lông mi giãn ra, buông xuống im lặng, không biết từ khi nào anh bất giác chìm vào giấc ngủ.

Diệp Chi mím đôi môi, trong lòng cô âm thầm thấy đau xót anh.

Cô không làm gì quấy rầy tới anh, lặng lẽ lau khô nước còn dính trên người, lau khô tóc, thay đồ ngủ, động tác thật nhẹ nhàng rồi trở lại bên giường.

Lâm Mộ Đông thực sự ngủ rất say, tay phải anh còn nắm hờ đặt lên trên đầu gối, hai hàng lông mày không hiểu vì sao nhíu lại, hàng lông mi rậm rạp đè lên trên mí mắt, một bóng người lặng lẽ bao phủ trên người anh.

Diệp Chi tắt đèn, thở thật là nhẹ, bước đi một cách yên ắng nhất có thể trèo lên trên giường, cô từ từ vươn người ôm anh.

Lâm Mộ Đông nằm bên trong ngực cô, vẫn không thấy tỉnh lại.

Cô gái nhỏ vừa mới tắm dưới dòng nước ấm, trên người cô tỏa ra nhiệt độ ấm áp, dào dạt, lại có mùi hương sữa tắm ngọt ngào sạch sẽ, trong im lặng vây quanh anh.

Giống như trong giấc mộng.

Mấy ngày nay anh đều làm việc ở trong văn phòng đoàn bác sĩ của Diệp Chi, khi anh mệt chỉ nằm qua loa trên ghế sô pha, khi ấy anh vẫn luôn có giấc mộng này.

Cô vẫn còn ở bên cạnh anh, ngoan ngoan ôm lấy cánh tay anh, ghé đầu lên vai anh, dụi vào trong lòng ngực anh, mềm mại trong vòng tay anh.

Anh cúi đầu hôn nhẹ cô, cô sẽ nhìn anh với khuôn mặt thật vui vẻ và rạng rỡ, lôi kéo anh, có lúc còn lải nhải liên miên, nhắc nhở anh cần phải kết hợp giữa lao động và nghỉ ngơi thật tốt.



Có đôi khi anh phá lệ phóng túng bản thân mình hơn một ít, anh càng ngủ sâu hơn, để cho giấc mộng này có thể kéo dài ra một chút, khiến cho cô ở bên cạnh anh lâu hơn.

Diệp Chi ôm Lâm Mộ Đông, một tay cô đặt lên trên đỉnh đầu anh còn đang dưa vào mặt tường, cô đang cố gắng thử kéo anh nằm xuống ngủ tốt hơn, bỗng nhiê thân thể cô bị anh nắm lấy.

Diệp Chi nghĩ rằng anh tỉnh lại rồi, trong một vài giây sau, một giọng nói hơi khe khẽ vang lên, cô muốn gọi anh nằm hẳn xuống dưới: “Huấn luyện viên Lâm…”

Bỗng nhiên đôi môi anh rơi xuống chạm vào vầng trán vừa mới bị lau khô của cô, cánh tay anh dùng lực ôm cả người cô kéo vào trong lòng.

Diệp Chi giật mình, theo quán tính cô ngẩng đầu lên.

Thật ra Lâm Mộ Đông vẫn chưa tỉnh lại thật sư.

Anh ôm cô, kéo cô giam giữ vào sâu trong lồng ngực anh, sức lực trên cánh tay anh bây giờ khác hẳn với sức lực khi anh tình táo, cánh tay anh đầy cố chấp, dường như không để cho cô có thể giãy dụa, anh ôm một cách cố chấp mạnh mẽ.

“Đừng đi.” Anh giấu cô vào trong lòng mình, giọng nói lắng xuống, mơ hồ: “Cho em đường, đừng đi.”

Anh dừng lại một lúc, đôi môi chạm lên trán của cô, nhẹ nhàng nói: “Không cần đi nữa.”

Diệp Chi cảm thấy dưới mũi mình sao lại chua xót đến thế.

Cô bị anh ôm thật chặt, có muốn làm thế nào cũng không động đậy được. Cô cố gắng một lúc mới có thể nhô đầu cánh tay mình ra một cách không dễ dàng gì, nắm nhẹ vạt áo anh, cô khẽ giật mép áo: “Em không đi, chúng ta nằm xuống ngủ thôi.”

Lần này Lâm Mộ Đông lại thực sự nghe lời, anh vừa bị cô nhẹ nhàng kéo mép áo liền theo cô nằm xuống.

Diệp Chi ở trong lòng anh, cô ngửa đầu lên những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt, từ xương quai hàm cho tới vị trí yết hầu, bất giác, trái tim cô đập nhanh hơn mấy nhịp.

Ngay cả khi mà anh ở nhà, Lâm Mộ Đông cũng thật sự nghiêm khắc để cô ngủ ở trên giường, còn bản thân anh thì đi ra sô pha nằm. Nếu như nói theo một ý nghĩa khác, lần này giống như là lần đầu tiên mà hai người họi cùng chung chăn gối.

Diệp Chi cố gắng suy nghĩ mình nên làm cái gì trong mấy phút, nhưng mà cô vẫn không nghĩ ra, đành phải chui ra một cánh tay cố với lấy chăn nhét vào giữa làm giới hạn phân biệt vị trí của hai người.

Đèn ngủ ở đầu giường đang bật, chiếu ra một tầng ánh sáng dịu dàng.

Lâm Mộ Đông vẫn nhíu chặt mi như trước, hình như anh không được thoải mái lắm, đường nét trên khuôn mặt anh hình như càng sâu thêm.

Diệp Chi cảm thấy anh đã gầy đi nhiều.

Cô gái nhỏ rất quan tâm, cô cẩn thận nhìn anh trong một thời gian, khẽ thở dài đầy buồn bã, cô vươn tàn tay ra nhẹ nhàng xoa huyệt Thái Dương giúp anh.

Tay của cô chạm vào anh rất mềm mại, không nhanh cũng không chậm ấn nhẹ huyệt Thái Dương của anh, từ từ xoay tròn, cho đến khi hàng lông mày của anh thoáng giãn ra, cô lại dịch xuống phía dưới xoa bóp bả vai và cổ anh.

Cánh tay của Lâm Mộ Đông để ra sau, vai và cổ của anh kéo căng, rắn chắc.

Vừa nhìn vào đã biết, chắc chắn mấy ngày hôm nay anh đã chạm vào bàn phím máy tính không ít, không nghiêng đầu nhiều, đầu không đau mới lạ.

Diệp Chi hơi tức giận nên khẽ nhíu lông mày, cô đem một màn phê bình giáo dục của ngày hôm nay nhớ thật kỹ, nhưng bàn tay vẫn cố gắng từ trong lòng anh dịch lên phía trên, giúp anh mát xa vai và cổ để anh thả lỏng hơn.

Lâm Mộ Đông đang nhắm mắt, đôi lông mày khẽ giãn ra hơn một chút.

Bỗng nhiên bệnh nghề nghiệp của Diệp Chi  mở ra.

Dù có thế nào cô gái nhỏ cũng thấy không yên tâm, từ trong ngực anh cô cố gắng dịch lên trên, cô nằm trong lòng anh cố gắng dỗ mình vào giấc ngủ nhưng cuối cùng vẫn mở mắt ra lần nữa, cô cảm thấy mình nhất định phải mát cho cho tất cả những bộ phận khác trên người anh.

Đang là tập luyện phục hồi chức năng, làm sao có thể chỉ phục hồi được một rồi lại mặc kệ những nơi khác, cô lăn ra ngủ được.

Diệp Chi không nằm ngủ được, cô nhẹ nhàng quát Lâm Mộ Đông bông cánh tay đang ôm lấy cô ra, để anh lật người úp lên trên mặt giường, cô thì xê dịch sang phía bên cạnh bắt đầu xoa bóp các cơ giúp anh.

Thân hình Lâm Mộ Đông hơi gầy, nhưng thịt trên cơ thể lại lại có không ít, cách một lớp áo sơ mi, cô vẫn có thể cảm nhận rõ ràng đường cong cơ bắt trên người anh.

Diệp Chi sờ soạng tìm một vị trí, mỗi lúc cô đều tăng thêm một phần sức lực giúp anh mát xa thả lỏng những căng thẳng bên trong cơ thể.

Loại xoa bóp thư giãn kiểu này chắc chắn sẽ đau, nếu cơ thể càng cương cứng mệt mỏi, thời điểm xoa bóp càng cảm nhận nỗi đau này một cách rõ ràng, sâu sắc nhất.Đồi với những vận động viên hàng năm đều sống trong trạng thái lo lắng, hồi hộp, sau lần đầu tiên khi mát xa phục hồi có thể họ sẽ bị đau tới vài ngày liền, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào.

Diệp Chi cố hết sức muốn tiến hành theo chất lượng, nhưng Lâm Mộ Đông vẫn như trước không chịu được nhíu chặt mi, hít sâu một hơi.

Anh rất mệt mỏi, cả thể xác và tinh thần anh hoàn toàn thả lỏng sau khi tiến vào trong giấc mơ, dù đã cố gắng vài lần nhưng anh không thể tỉnh lại được, nhưng mà dựa vào bản năng chịu đau, sườn mặt anh vùi vào trong gối, cúi đầu ho khan mấy tiếng.

Diệp Chi vội vàng giảm một phần sức lực, giữ chặt lấy tay anh: “Không sao, nếu đau có thể nói ra…”

Lâm Mộ Đông thở thật nhẹ nhàng, trên trán anh lấm tấm một lớp mồ hôi, nhưng anh chỉ xoay mặt sang hướng khác, không phát ra tiếng động nào.

Diệp Chi cắn khẽ đôi môi, cô khống chế sức lực trên tay càng thêm nhuần nhuyễn hơn, từng bước một tiến hành xoa bóp theo chất lượng.

Bả vai và cổ anh dần dần thả lỏng, cô lại tiếp tục đến vị trí lưng và thắn lưng anh.

Bất luận và bác sĩ hay là người phục hồi sức khỏe, chỉ cần đã tiến vào trạng thái làm việc, tất cả bệnh nhân đều được đối xử bình đẳng.

Ở phòng thí nghiệm, Diệp Chi đã từng luyện tập với hình nộm giả, cô tập đến mức cực kì thuần thục, Diệp Chi cởi sơ qua quần áo trên người Lâm Mộ Đông một chút, tấm lưng rắn chắc của anh hoàn toàn lộ ra ngoài, cô đang định tiếp tục đấm bóp thì di động ở bên cạnh gối đầu vốn dĩ im lặng nay bỗng nhiên vang lên.

Diệp Chi hơi hốt hoảng, tay trượt một cáu, di động liền rơi xuống dưới mép giường.

Cô gái nhỏ luống cuống tay chân, nhanh chóng nhảy xuống nhặt điện thoại lên, nhìn thoáng qua thanh thông báo trên màn hình điện thoại, Diệp Chi run rẩy nhấn nút nghe: “Mẹ…”

“Có nhìn thấy huẩn luyện viên Lâm không? Ở đó không có lễ mừng năm mới, có được đi chơi không?”

Mẹ Diệp cố ý gọi điện thoại cho con gái mình vào giữa đêm giao thừa, khi đồng hồ điểm không giờ, tiếng pháo hoa cùng với tiếng chúc xuân trong ti vi vô cùng náo nhiệt truyền đến, khiến cho giọng nói của mẹ Diệp không rõ ràng lắm: “Bảo bối đang làm cái gì thế? Đã ăn bánh sủi cảo chưa?”

Mới vừa rồi Diệp Chi bị tiếng pháo truyền đến khiến cô vô cùng sợ, suýt chút nữa thì cô đã đem mấy chuyện chúc mừng năm mới này ném ra sau đầu, cô cầm điện thoại di động thở dốc, vô ý thức ngẩng đầu lên.

Cho dù là ai, cho dù ngủ có sâu như thé nào, dù là một người đang bất tỉnh cũng bị làm cho tỉnh dậy.

Huấn luyện viên Lâm vừa bị ép tỉnh dậy nên đầu óc còn thấy hơi mờ mịt, anh chống cánh tay chậm rãi đứng dậy, đôi lông mày nhíu lại với nhau, nhìn đống quần áo vừa vị cởi ra của mình, anh lập tức hoàn hồn, tim anh đập loạn nhịp thật mạnh.

Mẹ Diệp tốn rất nhiều sức lực mới có thể đưa huấn luyện viên Lâm nhập cảnh trái phép làm quà tặng năm mới cho con gái, cảm giác đạt được mười điểm thành tích, giọng nói bà vô cùng cao hứng: “Bảo bối có vui vẻ không? Có thích quà tặng năm mới mà mẹ tặng cho con không? Lễ vật đón năm mới cùng con đang là làm cái gì thế?”

Diệp Chi cầm di động, tim cô đập hơi nhanh hơn bình thường, trên mặt cảm thấy rõ ràng một luồng nhiệt đang ở ngay phía sau cô.



Cám ơn mẹ, con thực sự rất vui vẻ.

Con vừa mới cởi quần áo của quà tặng mừng năm mới.

Câu trả lời như vậy chẳng cần nghi ngờ, chắc chắn không được, Diệp Chi thở mạnh một hơi, lắp ba lắp bắp cầm điện thoại: “Cảm ơn, cảm ơn mẹ…”

Cô gái nhỏ sẽ không nói dối, nhưng tự bản thân cô cảm thấy nếu báo cáo chi tiết tình huống ngay trước mặt này thì càng không được thích hợp, cô ra sức làm dấu xua tay với Lâm Mộ Đông,rồi nói: “Hai người chúng con…chúng con đang nói chuyện…”

Có lẽ là mọi chuyện trước mắt đã thật sự vượt qua những gì sắp đặt, lúc này Lâm Mộ Đông vẫn chưa kịp bình tĩnh hoàn toàn, anh vẫn mờ mịt như lúc mới tỉnh dậy, nhìn thấy xấp áo sơ mi, gật đầu đáp lại tín hiệu của cô, phối phợp không phát ra tiếng động.

Mẹ Diệp cực kì vui vẻ: “Vậy con mau chuyển sang gọi sang video đi, chúng ta nâng cốc cùng nhau nha!”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi