Lồng ngực Diệp Chi nhói đau.
Cô nhìn thẳng vào đôi mắt của Lâm Mộ Đông, giơ tay lên, từng chút từng chút lau đi những giọt mồ hôi lạnh nhễ nhại trên trán của anh.
Cô gái nhỏ không còn rơi nước mắt nữa, con ngươi trong veo sáng rực chất đầy sự kiêu ngạo dịu dàng, cô nhón chân lên ôm lấy cổ của anh, ngẩng đầu hôn lên.
Lâm Mộ Đông đón lấy ánh mắt của cô, ánh sáng ở đáy mắt nhẹ nhàng kinh sợ, không kịp phản ứng, đã bị một cỗ xúc cảm mềm mại ấm áp phủ lên rồi.
Tất cả lời nói đều đang nằm trong đôi mắt ấy.
Niềm kiêu ngạo thuần túy không chút che đậy, ánh sáng trong vắt phản chiếu ra, từng chút từng chút phác họa bóng dáng của anh.
Lâm Mộ Đông khép mắt lại, chậm rãi siết chặt cánh tay.
“Không đau nữa rồi. ”
Anh nghe thấy giọng nói của bản thân mình, hơi khàn:” Bảo bảo, em đừng khóc nữa, anh không đau. ”
Diệp Chi vùi vào giữa cổ anh, dùng sức siết chặt cánh tay, tiếng nghẹn ngào mềm mại từ trong cổ họng được kìm nén lại:” Em không có khóc. ”
Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng ừm một tiếng, xoa xoa mái tóc của cô, lòng bàn tay anh che chở ở sau lưng cô, chậm rãi vỗ về:” Thật ngoan. ”
Anh cúi đầu xuống, khóe môi thậm chí còn từng chút từng chút cong lên, nhẹ nhàng cọ mà mái tóc mềm mại của cô, anh nhắm mắt lại.
…………
Lưu Nhàn và Sài Quốc Hiên người không dễ gì mới một đường tìm được đến đây giờ đây đang dừng ở trước cửa, nhìn thấy hai người thông qua ô cửa sổ, họ đưa mắt nhìn nhau hồi lâu, chung quy vẫn không có lên tiếng, yên tĩnh đứng ở ngoài cửa.
Các vị huấn luyện viên mở họp suốt một đêm.
Thứ tự ra sân đã được định sẵn giờ đây đều phải điều chỉnh lại từ đầu, vừa phải đảm bảo thứ bậc, vừa phải đảm bảo có thể vững vàng giành lại được những ghế ngồi bị mất hiệu lực hủy bỏ vì khâu kiểm tra thuốc men trước đó. Các vị huấn luyện viên không dám đem áp lực mang về đặt ở trước mặt các đội viên, họ ngồi trong gian phòng dùng để họp hành, uống sạch cả hai ấm cà phê.
Sắc trời đã dần sáng, Sài Quốc Hiên cuối cùng cũng đem nhóm người kia đều đuổi hết về phòng nghỉ ngơi, lại đặc biệt bảo Lưu Nhàn đốc thúc Lâm Mộ Đông lên lầu.
Lưu Nhàn đi theo anh suốt dọc đường, nhiều lần muốn nói chuyện, chung quy vẫn không thể nói nên lời.
Lâm Mộ Đông thực ra còn bình tĩnh hơn cả trong tưởng tượng của bọn họ.
Anh thậm chí tựa như hoàn toàn không nghĩ đến chuyện của bản thân mình, anh cũng giống như tất cả những huấn luyện viên khác, đối chiếu danh sách xác nhận từng trang một, căn cứ theo trạng thái của đội viên cẩn thận từng chút mà giải quyết xong bảng danh sách tên, chỉ vào thời điểm lật đến mục súng lục hơi 10m, anh nhẹ nhàng gạch bỏ đi cột tên của bản thân mình.
Ánh mắt của đội trưởng Sài vào một khắc đó gần như có thể nhỏ ra máu, nhưng cuối cùng vẫn không ai nói tiếng nào, họ chỉ vô cùng trầm mặc mà nhìn thấy anh lật qua khỏi trang giấy kia.
Trạng thái hiện tại của Lâm Mộ Đông căn bản không lên sân được, tất cả mọi người đều biết rõ.
Cho dù có không cam tâm đi nữa cũng thế thôi.
Bầu không khí suốt dọc đường đều bình tĩnh đến không ngờ, Lâm Mộ Đông càng tỏ ra mình bình thường, lồng ngực của Lưu Nhàn lại càng nghẹn đến lợi hại, mắt thấy sắp đến cửa phòng của bọn họ, cuối cùng bà vẫn không nhịn được, tiến về phía trước vài bước:” Huấn luyện viên Lâm…… ”
Lâm Mộ Đông ngẩng đầu lên.
Anh đã mở cửa ra, tay phải vịn trên lề cửa, tay áo bởi vì động tác này mà hơi rũ xuống, lộ ra găng tay bảo hộ y dụng vô cùng dễ thấy.
Ánh mắt của Lưu Nhàn vô thức rơi lên trên đó, khẽ co rút, bà không nói thêm gì nữa.
Bà trầm mặc đứng đó một hồi lâu, đang định xoay người rời đi, bỗng dưng nghe thấy trong phòng thấp thoáng truyền đến tiếng nói chuyện.
Diệp đội y vừa mới xuống máy bay, sớm đã được đưa về phòng ngủ nghỉ rồi, lúc này đây có lẽ đang ngủ rất say. Lưu Nhàn vô thức treo trái tim lên, bước lùi lại vài bước, cẩn thận nghe ngóng thử.
Đúng thật là Diệp Chi đang nói chuyện.
Cô gái nhỏ có lẽ là đang gọi điện thoại với ai đó, ngữ khí trước giờ luôn dịu dàng lúc này đây lại lộ ra chút sốt sắng, âm giọng hơi có chút cao, vốn không hề chú ý đến ở bên ngoài có người đang mở cửa.
“……sao lại không có cách nào tốt hơn cơ chứ Ngài suy nghĩ thêm đi, cách gì cũng được, chỉ cần hiệu quả tốt hơn một chút thôi……… ”
“Tôi có thể phối hợp, việc gì cũng có thể……. ”
“Anh ấy không phải người bình thường…….ngài có thể vẫn không quá hiểu rõ, anh ấy là một vận động viên bắn súng rất giỏi, anh ấy sống vì những khẩu súng đấy……. ”
Có lẽ là đầu bên kia đã nói gì đó, giọng nói của cô khẽ dừng lại, từng chút từng chút nghiêm túc rõ ràng trở lại, âm giọng mềm mại từ giữa khe hở của cánh cửa vô cùng kiên định mà truyền ra ngoài.
“Có liên quan đến tôi, chuyện gì của anh ấy cũng đều liên quan đến tôi. ”
“Không cần tiếp nhận hiện thực, anh ấy chính là tốt nhất rồi. Không chỉ có trước kia, mà hiện tại anh ấy cũng thế, sau này cũng sẽ thế. ”
“Anh ấy không cam tâm……anh ấy muốn, tôi biết anh ấy muốn, anh ấy muốn điều đó hơn bất cứ ai khác. ”
“Anh ấy rất muốn hoàn thành việc ấy. ”
“Cho dù là nằm mơ, tôi cũng muốn cùng anh ấy cùng nhau hoàn thành.”
……….
Giọng nói của cô khẽ dừng lại, trong phòng cũng theo đó yên tĩnh trở lại.
Hốc mắt của Lưu Nhàn bỗng dưng chua xót, bà dùng sức chớp chớp mắt, ngẩng đầu muốn tỏ ý Lâm Mộ Đông tự mình quay về nghỉ ngơi trước đi, nhưng bỗng dưng bà khẽ ngây người.
Lâm Mộ Đông yên tĩnh đứng đó, hình dáng của bả vai xuyên qua vạt áo, rơi trong tia sáng tranh sáng tranh tối, rõ nét đến mức gần như khiến người ta có chút lóa mắt.
Có thứ gì đó từ trước đến giờ luôn bị cầm cố, bỗng dưng vô cùng rõ ràng mà phá vỡ rào chắn, xuyên qua đôi mắt ấy sáng bừng lên.
Lưu Nhàn thấp thoáng sinh ra chút dự cảm kỳ lạ, bà hé hé miệng, nhìn vào anh.
Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, giơ tay phải lên, từng vòng từng vòng tháo xuống găng tay bảo hộ.
Cánh tay của anh bởi vì dùng sức mà không khỏi run rẩy, lại lần nữa dần dần ổn định trở lại, có những sợi gân xanh nhàn nhạt nương theo lực đạo khẽ nhô lên, thân hình lờ mờ lộ ra chút sắc bén lóa mắt.
Không đợi Lưu Nhàn nói chuyện, Lâm Mộ Đông đã xin lỗi hướng về phía bà ấy gật đầu một cái, xoay người đẩy cửa ra, đi vào gian phòng ấy.
Cô gái nhỏ không ngờ đến ngoài cửa có người, có lẽ là bị dọa cho một phen, tiếng kinh hô vừa mới phát ra liền ngừng lại, tựa như bị thứ gì đó dịu dàng che đậy lại.
Cách một lúc sau, trong phòng vang lên tiếng nói chuyện trầm thấp, không qua bao lâu liền triệt để an tĩnh trở lại.
Lưu Nhàn nhẹ nhàng than thở một hơi, không ở lại thêm nữa, bà cẩn thận khép cửa lại, nhanh bước rời khỏi đó.
Từ ngày hôm nay trở đi, Lâm Mộ Đông không còn chịu nghỉ ngơi nữa.
Vào những lúc không cần dẫn đội đi luyện tập, tất cả thời gian của anh đều đặt trong gian phòng bắn súng không quá to kia.
Diệp Chi còn phải theo đội đi thi đấu, không thể lúc nào cũng đi theo anh, hai người vẫn luôn gọi điện thoại cho nhau, chỉ cần trận thi đấu vừa kết thúc cô liền lập tức chạy qua đó.
Cô gái nhỏ từ hôm đó trở đi chưa từng rơi giọt nước mắt nào, ngày nào cũng bôn ba chạy tới chạy lui giữa sân thi đấu và câu lạc bộ, cô không còn ngăn cản huấn luyện viên Lâm luyện tập ở cường độ quá cao nữa, chỉ kiên trì mà cẩn thận từng chút giúp anh bảo dưỡng cổ tay nới lỏng áp lực cơ bắp, đem tất cả bài huấn luyện cường độ cao có thể mang đến nguy cơ tiềm ẩn đều tận lực hạ xuống thấp nhất.
Sài Quốc Hiên trong những ngày này đều bận đến mức thở không ra hơi, thật không dễ gì mới thở phào được một hơi từ trong lịch trình thi đấu căng thẳng, nghe nói Lâm Mộ Đông vẫn đang ở câu lạc bộ, sắc mặt ông lập tức trầm xuống, dẫn theo Lưu Nhàn trực tiếp chạy đến đó, không nói lời nào mà đẩy cửa ra.
Trong phòng bắn súng, Lâm Mộ Đông đang dựa vào ghế sofa nghỉ ngơi.
Anh khép mắt lại, sắc mặt có chút trắng nhợt, tôn lên những sợi mi mắt đen láy, gắt gao nhắm chặt, đổ xuống một cái bóng xanh nhàn nhạt trên mặt của anh.
Diệp Chi nhoài người nằm bên cạnh ghế sofa, từng chút từng chút giúp anh mát xa cơ bắp ở giữa cổ tay, nghe thấy có người vào cửa, liền theo hướng âm thanh ngẩng đầu lên nhìn qua.
Cứ kiên trì huấn luyện ở cường độ cao và xen lẫn xoa bóp như thế này, có thể làm thuyên giảm những thương tổn do việc dùng lực quá độ mang đến, cảm giác đau đớn cũng tương đối rõ ràng hơn. Nhưng Lâm Mộ Đông gần như không có chút phản ứng nào, cả chiếc áo T-shirt gần như đã bị mồ hôi lạnh thấm đẫm, nhưng anh vẫn an an tĩnh tĩnh mà dựa vào ghế sofa.
Cơn tức giận của Sài Quốc Hiên phút chốc ập đến:” Hồ nháo! Sao lại…… ”
Lưu Nhàn kịp thời kéo lấy ông ấy.
Lâm Mộ Đông ở trên ghế sofa khẽ động đậy, mở mắt ra.
Ánh mắt của anh rất bình tĩnh, đen láy thấu đáo, gần như không nhìn ra được có cảm xúc gì quá đáng, chỉ là ở đáy mắt ẩn giấu một chút tia sáng cố chấp không chịu dập tắt.
Đón lấy cái nhìn chăm chú mạnh mẽ của Sài Quốc Hiên, cánh tay của anh chống lên tay vịn của ghế, đang định ngồi dậy, nhưng không thể động đậy được.
Lưu Nhàn không nhìn nổi nửa rồi, bà nhanh bước qua đó muốn đỡ anh, chợt bị Sài Quốc Hiên một phát ngăn lại:” Để cậu ta tự mình ngồi dậy!”
Sài Quốc Hiên vừa đau lòng vừa tức giận, trừng mắt nhìn người đồ đệ không biết trân trọng bản thân mình chút nào, sắc mặt ông trầm xuống đến đáng sợ:” Cậu tự mình nói xem, hiện tại cậu như thế này có thể bắn được mấy phát súng Bắn xong hai lượt trước, cậu có còn sức lực tham gia vòng loại hay không hả”
Trong mắt người dẫn đội ngập tràn nộ khí, giọng nói đè thấp xuống:” Đã nói rồi bọn tôi sẽ nghĩ cách cho cậu, không cần cậu sốt ruột! Đến lúc đó nếu như cậu phục hồi lại rồi, bọn tôi khẳng định có cơ hội để cậu tham gia đại hội vận động Olympic…….. ”
“Bảo tôi dùng vị trí của người khác. ” Lâm Mộ Đông nhẹ giọng mở lời,” Đội trưởng Sài, tôi cũng đã nói rồi, tôi không đồng ý. ”
Sài Quốc Hiên đình trệ.
Lâm Mộ Đông cong cánh tay, nhẹ nhàng đè lại cánh tay của cô gái nhỏ đang định qua đây đỡ anh, anh chậm rãi đứng dậy.
Thể lực của anh đã hao tổn quá nghiêm trọng, cái động tác này đối với anh mà nói đã có chút mất sức, chỉ là đứng lên mà thôi, trên mặt của anh lại mất đi chút huyết sắc không dễ nhận ra, lồng ngực cũng có chút phập phồng.
Nhưng anh vẫn kiên trì mà triệt để đứng dậy, lại nhìn vào đôi mắt của Sài Quốc Hiên:” Tôi không muốn để lại hối tiếc. ”
Cô gái nhỏ của anh đều dũng cảm đến như thế, anh cũng không còn gì phải lo lắng nữa.
Nếu đã còn vài ngày nữa mới đến ngày thi đấu, anh vẫn có thể cố gắng hết lực để hồi phục thêm vài ngày nữa. Có thể lên sân hay không, kết quả cuối cùng có thế nào cũng không sao cả, anh vẫn đang tiếp tục tiến về phía trước, lượt này có thể bắn nhiều hơn lượt trước một vòng, anh có thể cầm cự thêm một khoảng thời gian, điều đó chứng minh rằng anh còn có thể khỏe lại.
Anh đã cố gắng hết sức rồi, đã không còn hối hận nữa rồi, hiện tại anh chỉ muốn liều một lần, xem xem bản thân mình rốt cuộc có thể làm đến bước đường nào.
Sài Quốc Hiên đờ người một hồi lâu, hốc mắt từng chút từng chút ửng đỏ, không nói gì thêm nữa, ông xoay đầu qua nhìn những thành tích được ghi lại trên tấm bia điện tử.
Ông đã thấy qua quá nhiều tay súng sau khi hồi phục, đặc biệt là luyện tập lại sau khi bị thương, ông hiểu rất rõ ban đầu có thể nhẹ nhẹ nhàng nhàng bắn được trình độ trên vòng số mười, hiện tại anh chỉ có thể bắn được vòng sáu, bảy thậm chí còn tệ hơn, có cố gắng thế nào cũng không nhắm chuẩn được không bắn vững được, đó sẽ là một việc rất khó khăn.
Ông không biết Lâm Mộ Đông làm thế nào có thể gánh chịu được.
Người trẻ tuổi ở trước mắt thái độ thực sự quá đỗi bình tĩnh kiên quyết, Sài Quốc Hiên mở miệng vài lần, cuối cùng cũng không nói ra được lời nào, ngữ khí vẫn cứng nhắc đến nặng nề:” Vẫn còn sáu ngày, bản thân cậu phải có chừng mực……Diệp đội y người ta ban ngày theo đội đi thi đấu, buổi tối còn phải bồi cậu, nếu cậu nỡ lòng thì cứ tiếp tục như vậy đi. ”
Lâm Mộ Đông không nói tiếng nào.
Nếu Sài Quốc Hiên còn ở thêm một chốc nữa, sẽ liền nhịn không được muốn đi qua đó đem tên đồ đệ cứng đầu kia hung hăng ôm vào trong lòng mất. Ông nghiến răng cắn lợi hít sâu vài ngụm hơi, chuyển hướng qua Diệp Chi:” Diệp đội y……..em đến đây một lát, tôi có vài lời muốn nói em. ”
Diệp Chi có chút do dự, cô theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn vào Lâm Mộ Đông, sau khi nhìn thấy một tia ngầm đồng ý dịu dàng ở trong mắt của người phía sau, cô mới dùng sức nắm lấy tay anh, rồi đi theo đội trưởng Sài và huấn luyện viên Lưu ra khỏi cửa.
Lâm Mộ Đông đứng đó một lúc lâu, rồi chậm rãi ngồi xuống.
Anh giơ cánh tay phải vẫn đang nhẹ nhàng run rẩy lên, từng chút từng chút nắm lại, mi mắt rũ xuống, che đậy đi một chút tia sáng cuối cùng ở đáy mắt.
Âm giọng trầm thấp vang lên rất nhẹ nhàng, vừa phát ra liền bị chất liệu hút âm triệt để hấp thu, không rơi vào tai của bất cứ ai.
“Không nỡ…… ”
Mấy ngày tiếp theo, Sài Quốc Hiên không còn can thiệp vào việc phục hồi chức năng của hai người nữa.
Lâm Mộ Đông đã từng thử nhắc qua một lần bảo Diệp Chi quay về nghỉ ngơi, lời nói vừa mới mở đầu, nhìn vào đôi mắt trừng to tròn của cô gái nhỏ, anh liền bị một cú xoa bóp vô cùng đau đớn gắt gao ập đến khiến anh nuốt ngược trở lại.
Thành tích của anh đang từng bước từng bước nâng cao, Lưu Nhàn không nhịn được đi qua nhìn thử một lượt, bị thành tích đã có thể khống chế ở trong vòng số bảy dọa cho một phen. Bà muốn đi hỏi thử, nhưng vẫn là bị Sài Quốc Hiên cản lại.
Trên sân bắn súng thường sẽ quyết định thắng bại trong vài vòng 0 điểm, nếu như Lâm Mộ Đông không thể khống chế số vòng bình quân trên dưới mười vòng ở hiệp phụ, Sài Quốc Hiên đều không thể nào để anh lên sân được.
Nhưng tất cả mọi người đều hiểu rõ, chuyện này gần như là không thể nào xảy ra được.
Đối với súng lục hơi 10m mà nói, từ sáu vòng đến chín vòng, thành tích đều có thể được khôi phục và nâng cao dựa vào những lần tập luyện đơn điệu lặp đi lặp lại. Nhưng có thế nào đi nữa, nếu như Lâm Mộ Đông vẫn luôn không giải được nút thắt trong lòng, thì sẽ rất khó có thêm cơ hội đột phá.
Một người xạ thủ đối với khẩu súng của bản thân, đối với ý nghĩa của những khoảnh khắc bóp cò súng của bản thân nảy sinh ra sự nghi ngờ, sẽ không thể nào bắn chuẩn tâm bia được.
Kiểu huấn luyện cường độ cao như thế này gần như là tự thương tổn bản thân mình bằng bất cứ giá nào, ý nghĩa duy nhất, chính là vì một hy vọng mong manh có thể giải được cái nút thắt trong lòng kia đảm bảo những bài luyện tập có đủ cường độ cao, đảm bảo động tác và cảm giác cầm súng, khiến thành tích một khi hồi phục liền có thể trực tiếp quay về lại những đội ngũ có trình độ chuẩn xác thật cao.
Nhưng điều này gần như là điều không thể nào.
Có lúc ông thậm chí còn không nhịn được mà nghĩ, hai đứa trẻ này rốt cuộc lấy đâu ra tính kiên nhẫn mạnh mẽ đến như thế, rõ ràng đã đến bước đường này rồi, nhưng vẫn muốn cùng nhau liều mạng như thế này.
“Tôi hỏi qua rồi. ”
Lưu Nhàn đoán được ông ấy đang nghĩ gì đó, bà xoa xoa trán, cười khổ:” Huấn luyện viên Lâm nói…..còn chưa đến cuối cùng. ”
Đôi mắt Sài Quốc Hiên khe khẽ chấn động.
Ông thoạt như đang định nói gì đó, khóe môi động đậy, nhưng chung quy vẫn không nói lời nào, chỉ đứng dậy đi đến bên cửa sổ.
Một dãy đèn đường trải dọc xa xôi, chìm vào trong màn đêm tối tăm.
Diệp Chi nhón chân, mở một cánh cửa sổ ra.
Lâm Mộ Đông dựa vào ghế sofa khép mắt hờ.
Những bài luyện tập cường độ cao trong mấy ngày nay đã khiến thể xác và tinh thần của anh đều hao tổn đến mức cực hạn, Diệp Chi vốn dĩ còn đang do dự có nên khuyên anh quay về hay không, thì Lâm Mộ Đông đã chủ động điều chỉnh lại kế hoạch huấn luyện, anh cất súng thật sớm, cùng cô gái nhỏ cùng nhau quay trở về khách sạn.
Diệp Chi vừa mới chạy đi đun một ấm nước, pha một ít trà thuốc quay lại, anh đã vô thức mà ngủ say mất rồi.
Gió đêm thổi rất lạnh lẽo, Diệp Chi không mở điều hòa, để gió đêm tươi mát lạnh lẽo từ bên ngoài lùa vào đây, cô lại thả nhẹ bước chân, quay về đến bên cạnh Lâm Mộ Đông.
Anh quá mệt mỏi rồi, quần áo ở trên người còn chưa kịp thay ra, lông mi rậm rạp phủ xuống, không chút động đậy, hô hấp nhẹ nhàng an tĩnh.
Diệp Chi không nỡ gọi anh dậy, cô cẩn thận chạy đi lấy một tấm thảm, nỗ lực đắp lên người của anh.
Còn chưa kịp chỉnh lại tấm thảm, bàn tay kia đã nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi.
Ngón tay thon dài khẽ cong lại, xương bàn tay khẽ nhô lên, trông vô cùng hữu lực, nhưng lực đạo lại vô cùng dịu dàng.
Lâm Mộ Đông tỉnh lại trong hơi thở của cô.
Anh mở mắt ra, ánh mắt rất an tĩnh, phải chiếu ánh đèn ấm áp, ngập tràn hình bóng của cô.
Diệp Chi sờ sờ hai má của anh, chưa kịp mở miệng, đã bị anh một phát kéo thẳng vào lòng.
“Anh mau lên giường ngủ đi ạ…….. ”
Diệp Chi nhẹ giọng mở miệng, nỗ lực đem tấm thảm đắp lên cho cả hai người, cô ôm lấy cổ của anh:” Chúng ta cùng nhau đi ngủ nhé, tỉnh lại rồi nhất định sẽ tốt lên thôi. ”
Khóe môi của Lâm Mộ Đông khẽ giương lên, nhẹ nhàng gật đầu:” Ừm.”
Anh sờ sờ mái tóc của cô, nhưng không động đậy, vẫn đem cô ôm chặt vào lòng, khẽ khép mắt lại.
Bài huấn luyện của mất ngày nay khiến cả người của anh đều có chút gầy ốm, cằm dưới lại mọc lên một ít râu lí nhí, có chút cộm, đáy mắt mang theo sự mệt mỏi nhàn nhạt khó có thể che giấu.
Diệp Chi vô cùng an tĩnh để anh ôm một lúc, cô lại cố gắng xê dịch cơ thể.
Lâm Mộ Đông mở mắt ra, ánh mắt dịu dàng mang sự thăm hỏi.
Cô gái nhỏ dụi dụi ở trong lòng anh, từng chút từng chút xê dịch, tay chân đồng loạt thăm dò vào trong áo khoác mở rộng của anh, thân thể dịu dàng ấm áp dán sát đến.
Nhiệt độ ấm áp xuyên qua chất vải ở lồng ngực, không chút che đậy mà bao bọc lấy anh.
Lâm Mộ Đông nâng tay lên ôm chầm cô, khẽ cúi thấp đầu.
Nhịp tim nhẹ nhàng từ trong lồng ngực truyền đến, từng nhịp từng nhịp va vào vòm ngực của anh.
Tất cả hồi ức và sự ngột ngạt, trách nhiệm và áp lực, đều được một vòng tay ấm áp dịu dàng tạm thời ngăn cách sang một thế giới khác.
Nhiệt độ nóng bỏng ẩm ướt lan tràn ở nơi đầu vai.
Cánh tay Lâm Mộ Đông khẽ siết chặt, ôm lấy cô đang định lên tiếng, nhưng cô gái nhỏ đang vùi mặt ở đầu vai đã siết chặt lấy góc áo của anh:” Em không có khóc…….. ”
Hô hấp của cô vô cùng dồn dập, lồng ngực phập phồng, tiếng nghẹn ngào mềm mại lọt ra ngoài có muốn che giấu cũng không giấu được.
Lâm Mộ Đông ôm chặt cô, cánh tay che chở ở sau lưng cô, từng chút từng chút chậm rãi vỗ về cô.
Thân thể của Diệp Chi đều đang run rẩy, trong cổ họng ẩn giấu tiếng nghẹn ngào mềm mại, cô gắt gao ôm chặt anh:” Em không có khóc, em chỉ ôm một chút thôi, ôm một chút sẽ ổn ngay……… ”
“Ừm, em không có khóc. ”
Lâm Mộ Đông dịu dàng lên tiếng, từng chút từng chút đỡ lấy hai má của cô, tỉ mỉ lau đi vệt nước mắt ở trên mặt, cúi đầu hôn lên trán của cô:” Anh rất vui. ”
Diệp Chi không chịu được anh như thế này, lồng ngực đau nhói đến hít thở không thông, cô giơ tay lên dùng sức lau đi nước mắt, lại bị anh nhẹ nhàng nắm lấy tay:” Sẽ đau đấy. ”
Một tay Lâm Mộ Đông nắm lấy tay của cô, anh siết chặt tay áo, chất vải bông mềm dán sát đến, tỉ mỉ chu đáo giúp cô lau sạch hết những vệt nước mắt trên mặt.
Anh dựa vào ghế sofa, thân thể không biết rốt cuộc là thả lỏng hay là hết sức, lực đạo trên tay rất dịu dàng, trong đôi mắt đen láy sạch sẽ ngập tràn một chút ý cười dịu dàng.
“Anh cam tâm rồi, bảo bảo. ”
Anh hôn cô, giọng nói rất nhẹ nhàng:” Đợi đến khi anh 80 tuổi, hồi tưởng lại những ngày nay, anh cũng sẽ cảm thấy rất đáng giá. ”
Diệp Chi trốn ở trong lòng anh, cuối cùng cũng ngừng lại được những giọt nước mắt kém cỏi, mặt trăng ở ngoài cửa sổ đã di chuyển đến một hơi thật xa.
Lực đạo của cánh tay đang che chở ở sau lưng khẽ trầm xuống, Diệp Chi thả nhẹ động tác, cô ngẩng đầu lên.
Lâm Mộ Đông đã ngủ rất say rồi, một tay đặt ở trên lưng cô, hô hấp vững vàng, hơi thở nhẹ nhàng phả qua má của cô.
Cô gái nhỏ vẫn không cam tâm, chân mày dịu dàng từng chút từng chút căng chặt, khóe môi dùng sức mím lại.
Chắc hẳn vẫn còn cách.
Vẫn chưa đến ngày cuối cùng, chắc hẳn vẫn còn cách khác.
Diệp Chi cuộn người lại, nhẹ nhàng dán vào vòm ngực của anh.
Cô cũng rất mệt rồi, mấy ngày nay Lâm Mộ Đông nghỉ ngơi muộn cỡ nào, cô cũng sẽ nghỉ ngơi muộn cỡ đó, cường độ huấn luyện của anh càng cao, tần suất nới lỏng xoa bóp của cô cũng sẽ theo đó mà cao theo, lại cộng thêm một tia hy vọng từ đầu đến cuối luôn ẩn giấu ở đáy lòng, không đến ngày cuối cùng một khắc cũng không chịu từ bỏ, thần kinh của cô cũng đã căng chặt rất lâu rồi.
Cuối cùng cũng nhịn không được đau đớn mà rơi nước mắt, nhưng dây cung căng chặt ở trong tim một chút cũng không thể nới lỏng ra. Diệp Chi tựa vào lòng anh, an tĩnh lắng nghe tiếng nhịp tim đập cố định an ổn ở bên tai, chân mày vẫn nhẹ nhàng nhíu lại, cô bất tri bất giác khép mắt lại.
Cô ngủ rất không an ổn, có giấc mơ nhân lúc tinh thần cô đang dao động mà tìm đến cửa.
Trong không gian tối mù mịt, cô bị một lực đạo nào đó cưỡng hành trói buộc lại.
Lâm Mộ Đông đứng ở trước mặt cô, trong tay cầm khẩu súng, ở nơi xa xa nhắm thẳng vào cô.
Diệp Chi đã từng mơ thấy giấc mơ này không chỉ một lần, cô cũng rất rõ sau đó viên đạn kia sẽ lướt qua vành tai của bản thân, ghim thẳng vào tâm bia ở sau lưng, sau đó giấc mơ ngắn ngủi này sẽ kết thúc.
Tiếp sau đó, trong một khoảng thời gian dài những cơn ác mộng lộn xộn sẽ không còn đến quấy rầy cô nữa.
Cô không biết giấc mơ này đến cùng là đang ám chỉ điều gì, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn luôn theo bản năng mà cảm thấy, đây nhất định không phải một cơn ác mộng.
Diệp Chi ở trong mơ ngẩng đầu lên, nhìn vào đôi mắt đen láy lạnh nhạt tựa như tuyết mới kia, cô vô thức nín thở, đợi anh nổ súng, bỗng dưng trái tim nhẹ nhàng lệch nhịp.
Lâm Mộ Đông mà cô thấy trong mơ lần này, không quá giống với những lần trước.
Không còn là dáng vẻ lạnh nhạt bình tĩnh nhất thành bất biến như mọi lần nữa…….tầm nhìn của cô bỗng nhiên trở nên rõ ràng hơn, cô có thể nhìn thấy rõ chân mày của anh đang nhíu chặt lại, có thể nhìn thấy cánh tay đang căng chặt và đường sống lưng gần như cứng nhắc của anh.
Anh giơ súng, nhắm thẳng vào cô.
Ở một nơi rất gần với bên cạnh anh, có vài quả bom đang hung hăng liên tiếp nổ tung.
Diệp Chi liều mạng muốn hét bảo anh mau tránh ra, nhưng anh lại giống như hoàn toàn không nghe thấy, anh vẫn gắt gao nắm chặt khẩu súng kia.
Anh dường như đã đứng rất lâu, cho đến khi đôi mắt từng chút từng chút đông lạnh thành băng.
Anh nhắm mắt lại, mở mắt ra, nhắm chuẩn, nổ súng.
Viên đạn kia bắn về phía cô, lướt qua thùy tai của cô gầm thét vụt qua, cảm giác nóng rát đau nhói gần ngay cận kề, nhiệt độ ấm áp dị thường bỗng dưng đổ ập xuống, thấm ướt cả người cô.
Một quả bom ầm ầm nổ tung ở bên cạnh Lâm Mộ Đông.
Mảnh bom cuốn theo bùn đất đá cát, tia lửa chói mắt hừng hực bừng cháy lên, hung hăng cấu xé tay phải của anh.
…………..
Diệp Chi tỉnh dậy, trên người tràn ra mồ hôi lạnh, lồng ngực kịch liệt phập phồng.
Điện thoại của cô không biết từ khi nào đã rơi lên trên đùi, ù ù rung vài tiếng, màn hình vừa chuyển từ sáng sang tối.
Nỗi kinh hãi trong giấc mơ vẫn chưa hoàn toàn lùi đi hết, Diệp Chi theo bản năng trốn vào lòng của Lâm Mộ Đông, cô chậm rãi điều chỉnh lại hô hấp, vớ mấy lần mới nhặt được cái điện thoại, lại lần nữa mở sáng màn hình lên.
Là email của bác sĩ Matthew gửi đến.
[Diệp, đối với thái độ của trước đó, xin hãy cho tôi bày tỏ lời xin lỗi chân thành, chuyện này đúng thật không nên do một nhà tư vấn tâm lý tùy tiện đưa ra phán đoán.
Hiện tại tôi đem nó miêu tả cho cô xem, quyền quyết định nằm ở trong tay của cô.
Trong kế hoạch ban đầu, bởi vì nội dung mấu chốt của hai người có tính chất tương tự, tôi dự định trao đổi thông tin cùng với thầy hướng dẫn của cô, đem những việc từng trải của cô và Lâm tiên sinh móc nối với nhau. Thông qua sự phối hợp của cô tìm cách khiến cậu ấy tin rằng, cô và người con tin mà cậu ấy đã cứu thoát trong sự việc ngoài ý muốn ấy vốn không hề bất đồng, việc mà cậu ấy đã làm là chính xác, cậu ấy không nên bị chỉ trích.
Nhưng ông trời luôn thích sắp đặt những sự trùng hợp ở những nơi không thể ngờ tới.
Có lẽ chúng tôi có cách tháo gỡ nút thắt ở trong lòng của Lâm tiên sinh, nhưng bởi vì hiện tại thoạt nhìn, cách thức này đối với cô mà nói là rất nguy hiểm, tùy tiện đi tiếp xúc với nỗi kinh hãi vẫn chưa thể hoàn toàn tan biết, chúng tôi không biết nó sẽ đem đến hậu quả gì.
Chìa khóa nằm ngay trên tay cô.