QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Trận thi đấu kết thúc.

Lâm Mộ Đông tổng cộng được 198.7 điểm, lật kèo 0.1 điểm.

Xếp hạng nhất.

Tay trái Lâm Mộ Đông đỡ lấy khẩu súng, tháo đạn xuống khóa chốt an toàn, tay phải rũ ở bên người, anh lùi khỏi vị trí ngắm bắn.

Sân thi đấu yên tĩnh trở lại.

Cách một lúc lâu sau, bỗng dưng có người bắt đầu vỗ tay.

Người vỗ tay càng lúc càng nhiều, khán giả bên khán tài từng tốp nối tiếp từng tốp đứng lên, tiếng vỗ tay thật nồng nhiệt, thật lâu chưa chịu dừng.

Cú phản kích nguy hiểm như thế này đúng thật quá đỗi khó khăn, đối với một người tạo nên kỳ tích, cho dù đây là đối thủ đi nữa, mọi người cũng vẫn không tiếc lời trực tiếp tán thành chúc mừng.

Hoffman lắc lắc đầu, bỗng dưng bật cười, hướng về phía Lâm Mộ Đông dang rộng cánh tay:” Chúc mừng, danh xứng với thực. ”

Anh ta ôm lấy bả vai bị mồ hôi thấm ướt đến lạnh lẽo của Lâm Mộ Đông, nhẹ nhàng vỗ vài cái, buông cánh tay ra chấn chỉnh trở lại.

“Lâm, hoan nghênh về lại thế giới của anh. ”

Thật không dễ gì mới đợi được đến khi trọng tài đưa ra báo hiệu trận thi đấu chính thức kết thúc, Sài Quốc Hiên không nhịn nổi nữa rồi, ông dẫn theo người chạy đến bên cạnh vị trí thi đấu, nắm lấy cánh tay phải từ đầu đến cuối luôn buông lỏng của Lâm Mộ Đông:” Thế nào rồi, có đau lắm hay không Còn động đậy được không Nhanh chóng tháo găng tay bảo hộ xuống……… ”

Tay phải của Lâm Mộ Đông đã hoàn toàn mất sức, tay trái lau hết mồ hôi, anh lắc lắc đầu:” Không sao. ”

Anh trả lời câu hỏi của Sài Quốc Hiên, ánh mắt đã tìm kiếm trong nhóm người hai vòng rồi.

Trận thi đấu vừa kết thúc, vận động viên và huấn luyện viên đều qua đây bắt tay chào hỏi nhau, bên sân đấu hỗn loạn toàn là người với người, cô gái nhỏ chỉ có một mẩu nhỏ bé, sơ ý một chút sẽ bị người khác che mất ngay.

Chân mày Lâm Mộ Đông nhíu lại, đang định đi tìm, thì Diệp Chi vẫn đang khoác áo khoác của anh nỗ lực chen qua không biết bao nhiêu con người, tức khắc nhẹ nhàng va vào lòng anh.

Cỗ nhiệt độ dịu dàng quen thuộc ngập tràn giữa cánh tay.

Lâm Mộ Đông dừng bước, mi mắt khẽ rũ xuống, sờ sờ cái đầu nhỏ đang ngẩng lên trước ngực, trong đôi mắt đen láy trong veo cuối cùng cũng lộ ra ý cười dịu dàng.

Diệp Chi nắm chặt tay áo giơ tay lên, cẩn thận giúp anh lau mồ hôi lạnh ướt đẫm ở giữa trán và mi mắt.

Cô đau lòng không thôi, những giọt nước mắt luôn kìm nén lúc anh thi đấu cuối cùng cũng không nghe lời mà dâng lên, cô giơ tay lên lau sạch đi, lại nhìn lấy anh dùng sức cong cong đôi mắt:” Thật lợi hại…….. ”

Lâm Mộ Đông một tay ôm lấy cô, lắc lắc đầu.

Anh cúi đầu, âm giọng có chút khàn:” Bắn không có tốt. ”

Anh tựa như vô cùng muốn giải thích rõ với cô gái nhỏ, nhưng lại không giỏi ăn nói đến thế, ngập ngừng một lúc mới tiếp tục:” Còn chưa đến 200 điểm. ”

“Được rồi được rồi, một lát nữa để người bạn nước Đức của cậu nghe thấy, cẩn thận người ta nửa đêm đập vỡ cửa kính nhà cậu đấy. ”

Lưu Nhàn vui vẻ không thôi, nhanh nhẹn giúp anh thu dọn lại khẩu súng, chen vào trêu đùa một câu, cười cười giải thích với Diệp Chi:” Lần này đúng thật ủy khuất cho huấn luyện viên Lâm nhà các em rồi. Từ lần đầu tiên cậu ấy lên sân, thành tích tổng chung kết chưa bao giờ dưới 200 điểm cả, ban đầu lúc mới 19 tuổi, cậu ấy mà dưới 200 điểm liền quay về viết bảng kiểm điểm, thiếu mấy điểm viết mấy nghìn, đội trưởng Sài muốn cản cũng cản không được…….. ”

Hốc mắt Diệp Chi ửng đỏ, nghĩ đến dáng vẻ của Lâm Mộ Đông lúc còn thiếu niên vùi đầu vào viết kiểm điểm, cô vẫn không nhịn được mím chặt khóe môi.

Lâm Mộ Đông cúi đầu, bụng ngón tay vuốt ve ý cười ở đuôi mắt của cô gái nhỏ, viền mắt anh khẽ cong cong, khóe môi nhẹ nhàng giương lên.

Anh nhìn vào cô, đang định nói chuyện, bỗng trước mắt không chút báo hiệu tối sầm đi, anh mất sức ngã gục xuống.

…………

Lúc tỉnh lại lần nữa, anh đã nằm trên giường của phòng nghỉ ngơi rồi.

Tiếng huyên náo ở bên ngoài bị ngăn cách rất mơ hồ, mặt trời lúc ban trưa bị cắt thành vài tia sáng tĩnh lặng xen kẽ.

Bầu không khí từ đầu đến cuối luôn căng thẳng lập tức được buông lỏng ra, mọi thứ đều trở nên lười biếng an tĩnh hơn, tựa như bỗng dưng rơi vào một vòng xoáy sâu thẳm nào đó gần như tĩnh lặng của dòng thời gian.

Âm thanh tựa như từ một nơi nào đó rất xa xôi truyền đến, phá vỡ sương mù, từng chút từng chút trở nên rõ ràng.

Chai nước biển trên mắc giá treo cắt ngang ánh mặt trời, ánh nắng chói chang phản chiếu một chút màu sắc mơ hồ, những tia còn lại đều hòa lẫn vào chất dịch truyền trong suốt, chậm rãi nhỏ từng giọt xuống dây truyền.

Lâm Mộ Đông mở mắt ra, tư duy dần dần quay trở lại.

Trên tay anh đang truyền dịch.

Tay phải đã được xử lý qua, găng tay bảo hộ của sớm được tháo xuống, có lẽ là đã làm trị liệu phong bế rồi, không còn đau nữa, chỉ có chút tê dại hơi sưng.

Tay của cô gái nhỏ nắm lấy tay anh, cố định một chỗ không để anh động đậy lung tung, cô nằm sấp ở bên giường an an tĩnh tĩnh ngủ gật.

Súng của anh an tĩnh nằm trong hộp đựng súng, đặt ngay ở bên gối đầu.

Lâm Mộ Đông chậm rãi xê dịch tay trái, khẽ chống người ngồi dậy.

“Thi có trận đấu cũng có thể tụt đường huyết ngất xỉu, con cũng là người đầu tiên mà ta dẫn dắt đấy. ”

Sài Quốc Hiên phát hiện anh tỉnh rồi, việc đầu tiên là giáo huấn anh một câu, nhưng động tác lại không qua loa chút nào, ông nhanh bước đi đến đó dìu anh dậy:” Ngồi dậy à Đầu còn choáng không”

Anh vừa động đậy Diệp Chi cũng thức ngay, cô mơ mơ hồ hồ ngẩng đầu lên, trong con ngươi ngập hơi nước vẫn mang theo chút lim dim mù tịt.

Chân mày Lâm Mộ Đông dịu dàng trở lại, xoa xoa mái tóc của cô gái nhỏ, thuận theo lực đạo ở phía sau chống người ngồi dậy.

Sài Quốc Hiên nhìn anh vài cái, xác nhận anh đã không còn chuyện gì đáng ngại, liền mở miệng xả giận:” Ta có bảo hai người ít ăn, bảo con nhịn ăn chưa hả Thi đấu xong liền khiến bản thân mình vì đói mà ngất đi, ai không biết lại muốn viết thông cáo vạch trần đội Trung Quốc chúng ta bóc lột đội viên…….. ”

Ăn uống sẽ khiến thần kinh giao cảm hưng phấn, khiến cho huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ cơ thể đều hạ thấp, hơn nữa còn dẫn đến việc buồn ngủ lười biếng, tinh thần cũng không có cách nào tập trung đến hiệu quả cao nhất. Quy tắc cũ của đội xạ kích, trước khi thi không được ăn cơm, cũng nghiêm cấm các loại đồ ăn có hàm lượng GI cao như kẹo, đồ ăn vặt các loại.

Lịch thi nghiêm khắc trong ngày hôm nay theo lý mà nói là sắp xếp rất không hợp lý, không có thời gian ăn uống trong quá trình thi đấu. Sài Quốc Hiên đã đặc biệt gọi người đi chuẩn bị cơm trưa ít dầu ít carbon, ai nào ngờ Lâm Mộ Đông cư nhiên một miếng cũng không đụng tới.

Tinh lực trong trận thi đấu yêu cầu phải tập trung cao độ, vốn dĩ đối với tâm lực và thể lực đều bị tiêu hao đến mức cực hạn. Lâm Mộ Đông vẫn muốn nhịn xuống cơn đau đớn khó chịu của vết thương, lại cộng thêm tâm trạng mấy ngày nay luôn rối loạn, cả người anh đều căng chặt đến cực hạn rồi.

Cuối cũng thi xong trận đấu, quay về đến bên cạnh cô gái nhỏ của anh, sợi dây cung ở trong lòng của anh cũng hoàn toàn triệt để buông lỏng xuống.

Kết quả cư nhiên lại bất cẩn ngã gục xuống.

Đây không phải là trường hợp đầu tiên ngất xỉu trên sân xạ kích, nhưng anh không nói tiếng nào đã ngã gục xuống, cũng khiến cho tất cả mọi người hung hăng bị dọa một phen. Cô gái nhỏ đội y bị dọa đến nổi trên mặt không còn chút huyết sắc nào, cô nhanh chóng sắp xếp kiểm tra, điện tâm đồ huyết áp những thứ nên kiểm tra đều kiểm tra qua một lần, đến cả máu cũng rút hẳn một ống, mới phát hiện anh hóa ra chỉ là tụt huyết áp đói xỉu mà thôi.

Lâm Mộ Đông hơi khàn giọng, cúi đầu:” Sư phụ, con sai rồi. ”

“Không nghe lời, tính khí vẫn cứng đầu. Phạm sai rồi cũng không biết nhận không biết sửa, chỉ biết mỗi viết kiểm điểm, ta cần một tờ kiểm điểm của con chắc Ở chỗ ta có hơn 400 tờ rồi đấy!……… ”

Sài Quốc Hiên đã kìm nén hơn một năm trời không đành lòng giáo huấn anh, thật không dễ gì mới tìm thấy cơ hội, xả giận càm ràm giáo huấn được phân nửa, mới hậu tri hậu giác ý thức được điều không đúng, ông kinh ngạc mà trừng to đôi mắt.

Lâm Mộ Đông dựa vào thành giường, một tay chống ở thân trên, mi mắt rũ xuống, vô cùng nghiêm túc mà nhận sai.

Mấy ngày nay anh gầy đi không ít, sắc mặt cũng vẫn trắng bệch, anh cúi đầu như thế này bỗng dưng nhận lỗi, gần như khiến Sài Quốc Hiên có chút không kịp phòng bị mà sinh ra chút cảm giác tội lỗi vô lý.

Huấn luyện viên Lưu không biết tại sao đứng chết trân ở ngoài cửa nhất quyết không chịu vào đây, đội trưởng Sài có tuổi rồi, đối với loại tình huống như thế này có chút không thể thích ứng, ông khẽ hé miệng, xoay đầu qua thử tìm kiếm sự giúp đỡ của vị đội y ở bên cạnh giường:” Diệp đội y, cô cũng không răn đe cậu ấy vài câu! Cậu ấy……… ”

Giọng nói của Sài Quốc Hiên bất chợt dừng lại, gian nan nhịn xuống.

Diệp đội y vừa mới thuận theo mép giường trèo lên, cả người gần như đều ngồi ở trong lòng của Lâm Mộ Đông.

Biết rõ lão dẫn đội những năm nay nhọc lòng biết bao nhiêu, Diệp Chi rất hiểu chuyện mà không hề đánh gãy lời giáo huấn của ông, cô chỉ khẽ mím môi ngẩng đầu, lặng lẽ dang cánh tay ra che chở cho Lâm Mộ Đông ở sau lưng, con ngươi đen láy chớp nháy chớp nháy, vô cùng đáng thương mà nhìn vào anh.

Sài Quốc Hiên:” ……. ”

Vị lão dẫn đội từ trước đến giờ đều có thần kinh cực thô, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phát hiện ra căn phòng này không thuộc địa bàn của bản thân mình.

Đội trưởng Sài cô độc dưới sự tức giận đã chuẩn cho đồ đệ và đội y cùng nhau nghỉ phép nửa tháng để tịnh dưỡng, sau khi thông báo cho Lâm Mộ Đông chuẩn bị nửa tiếng sau ra ngoài để nhận thưởng, ông liền xoay đầu bước nhanh ra ngoài, kéo theo huấn luyện viên Lưu ở ngoài cửa rời đi:” Không cần lo lắng nữa, tôi nói cho cô nghe, tôi phát hiện hai người này hình như có gì đó sai sai……… ”

………..

Diệp Chi chạy bước nhỏ ra ngoài, âm thầm bám vào khe cửa nhìn nhìn ra ngoài một lúc, rồi cẩn thận đóng chặt cửa lại, quay trở về bên giường bệnh.

Lâm Mộ Đông dang cánh tay ra kéo lấy cô, đem cô ôm lên giường, cúi đầu nhẹ nhàng cọ cọ vào đầu mũi của cô:” Anh xin lỗi. ”

Từ lúc anh tỉnh lại đến giờ một mực nói xin lỗi, Diệp Chi vốn dĩ còn muốn nói gì đó, lúc này đây cũng hoàn toàn mềm nhũn rồi, cô ở trong lòng anh nỗ lực dụi dụi ngồi thẳng dậy, ngẩng mặt lên:” Anh đâu có lỗi. ”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, lồng ngực lặng lẽ nóng bỏng.

Tay phải của anh gần như hoàn toàn không thể động đậy, nhưng cũng không trở ngại cho lắm, anh chống vào mép giường ngồi thẳng dậy, ôm Diệp Chi kéo vào trong lòng.

Một mẩu ấm áp mềm mại, nhỏ xíu xiu.

Lâm Mộ Đông cúi đầu, hôn lên cánh môi của cô, nhẹ nhàng cọ xát:” Khiến em lo lắng rồi. ”

Cô gái nhỏ lo lắng hơn bất cứ ai, nhưng cũng kiên cường hơn bất cứ ai, cô vô cùng an tĩnh mà ở cùng anh, giúp anh thư giãn, giúp anh điều chỉnh trạng thái, ở bên cạnh sân đấu một mực ngắm nhìn anh.

Anh không có lý do không đem thứ tốt nhất mang về cho cô.

Nụ hôn ướt át dịu dàng tinh tế rơi xuống, Diệp Chi cong cong đôi mắt, giơ cánh tay lên, ấm áp bao bọc lấy bả vai của anh, cô ngẩng đầu:” Em không có lo lắng à nha. ”

Cô ngoan ngoãn tựa vào lòng anh, cuối cùng cũng tạm thời vứt đi sự kiên nhẫn trầm tĩnh của người đội y,  chân mày thanh tú nhẹ nhàng cong lên, cô rướn cổ, đem toàn bộ thân thể và tinh thần đều giao vào giữa cánh tay của anh.

Diệp Chi ngước mặt lên, âm giọng mềm mại, nhưng ngữ khí vô cùng nghiêm túc:” Anh nhất định sẽ không làm càn, em biết rõ mà. ”

Cô biết trong lòng Lâm Mộ Đông có chừng mực, cho nên cô chưa từng ngăn cản anh, chỉ cố gắng hết sức có thể khiến anh được thả lỏng hơn một chút vào những thời điểm gần chạm đến cực hạn, cho dù chỉ là một chút xíu……..chỉ cần không quá đau đớn, không quá cực khổ là được rồi.

Cô phải giúp anh trị thương cho thật tốt, nhưng Lâm Mộ Đông cũng quyền lực cố gắng hết sức mình.

Đây là sân thi đấu của anh, chứa đựng thời niên thiếu và giấc mộng của anh.

Cô ở bên cạnh sân đấu ngắm nhìn anh, tích góp rất nhiều lời muốn nói với anh, nhưng lúc này đây cô lại cảm thấy dường như đó đều là những lời dư thừa, rõ ràng là có một cách tốt hơn, có thể càng trực tiếp hơn, càng trọn vẹn hơn để đem những nỗi căng thẳng, bận lòng, quyến luyến và sự kiêu ngạo tràn đầy sôi sục đều truyền tải hết cho anh.

Diệp Chi nhìn vào anh, vành tai lặng lẽ ửng lên một màu hồng nhạt, khóe môi giương lên, đôi mắt trong veo mềm mại cong lên thành độ cong.

Đôi mắt trong veo lặng lẽ gợn lên cơn sóng lăn tăn.

Cô từng chút từng chút nhích đến gần, ôm lấy bả vai của anh, chủ động ngẩng đầu, hôn lên.

“Huấn luyện viên Lâm. ”

Giọng nói của cô gái nhỏ thật nhẹ nhàng, mang theo mùi sữa thơm ngát, gói gọn trong vòng tay của anh.

“Chúng ta mang huy chương vàng về nhà. ”

Người đội viên bất ngờ ngất xỉu của đội Trung Quốc sau khi ở trong phòng nghỉ ngơi tịnh dưỡng hết 45 phút, cuối cùng dưới sự đồng hành của vị đội y đã quay trở lại sân đấu.

Mỗi vị vận động viên kiên trì đến giây phút cuối cùng đều xứng đáng được tôn trọng cao nhất, ban tổ chức đặc biệt đem thời gian trao giải hạng mục súng lục hơi 10m dời lại, đợi Lâm Mộ Đông quay trở lại sân đấu, mới bắt đầu nghi thức trao giải.

Quốc ca Trung Quốc lại lần nữa vang lên khắp hội trường.

Lần này đạt giải nhất thật sự chẳng dễ dàng gì, Sài Quốc Hiên giáo huấn anh đến lợi hại, nhưng lúc này đây vẫn vui mừng đến mức không khép miệng lại được, ông cười ha ha bắt tay với các huấn luyện viên của những quốc gia khác, rồi đi về phía Lâm Mộ Đông vừa bước xuống bục nhận thưởng.

“Viên mãn rồi……thật sự viên mãn rồi. ”

Sài Quốc Hiên vẫn có chút chưa đã thèm, ông cười ha ha vỗ vỗ vào bả vai của anh:” Tiếp đến con không được quan tâm bất kỳ điều gì nữa, chỉ cần an tâm tịnh dưỡng tay của con là được. Để cho Diệp đội y người ta trị cho tốt, bảo con làm gì thì con làm đó, tranh thủ sớm làm phẫu thuật……. ”

Ông ấy nói tận mấy câu, mới phát hiện ra tâm trạng của Lâm Mộ Đông tựa hồ vẫn không được vui vẻ như trước khi nhận thưởng, giọng nói ông chợt dừng lại:” Sao thế…….xảy ra chuyện gì à”

Lâm Mộ Đông bị ông kéo lấy, trầm mặc một hồi, ngẩng đầu:” Không phải huy chương vàng sao”

Sài Quốc Hiên:” …… ”

“Lần này không có huy chương, đều là mấy con búp bê cát tương cùng với cúp thôi. Con nhìn xem…….chỗ này của nó cũng được mạ vàng mà, giống nhau cả thôi. ”

Không ngờ rằng điều khiến người đồ đệ này xoắn xuýt cư nhiên lại nằm ở đây, Sài Quốc Hiên có chút khó bề tưởng tượng, nghiền ngẫm về tâm thái của người trẻ tuổi, ông thử an ủi anh:” Dù sao cũng đều là hạng nhất, cái này thoạt nhìn còn soái hơn huy chương vàng nhiều, vừa hay huy chương vàng của con ở trong đội cũng sắp hết chỗ treo mất rồi…. ”

Lâm Mộ Đông cúi đầu, nhìn nhìn cái cúp nạm vàng ở trong tay, không nói lời nào.

Lưu Nhàn vừa mới trao đổi với Diệp Chi xong, bà đại khái biết rõ là chuyện gì, bà từ bên đi đến, xem náo nhiệt không chê phiền mà giơ tay:” Không giống nhau nha. Cái này không thể ở trên bục nhận thưởng cầm lấy tỏ tình với Diệp đội y của chúng ta, không thể vô cùng đẹp trai mà tháo xuống đeo lên cổ của Diệp đội y của chúng ta, còn không tiện cầm theo cùng Diệp đội y của chúng ta về nhà. ”

Lâm Mộ Đông:” …… ”

Sài Quốc Hiên:” …… ”

Sài Quốc Hiên chỉ phát hiện ra điều bất thường giữa hai con người trẻ tuổi này, một người là cô gái nhỏ đội y thật không dễ gì mới dụ về được, một người là đồ đệ tâm đắc mà ông một tay dẫn dắt suốt bao nhiêu năm qua, mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, vẫn nên chuẩn bị bảo mật nghiêm khắc, tiếp tục âm thầm quan sát xem có cần ông ra tay giúp đỡ hay không.

Dù gì cũng là độ đệ do mình một tay nuôi lớn, Sài Quốc Hiên hiểu rõ tính tình của Lâm Mộ Đông, ông rất lo một khi có người đến gây sự làm loạn, cái người đồ đệ luôn cúi đầu tránh né lòng tốt này sẽ lập tức thu mình lại.

Không ngờ rằng Lưu Nhàn cư nhiên cũng là loại người thích đi gây sự, Sài Quốc Hiên lập tức trở nên nghiêm túc, ông giả bộ giáo huấn bà ấy:” Không được nói bậy! Mộ Đông, con không cần nghe cô ấy đâu…….. ”

Lời nói của vị lão dẫn đội chợt dừng lại, ông hé miệng.

Cô gái nhỏ đội y không biết từ nơi nào chui ra, đang kéo lấy tay áo của Lâm Mộ Đông, ngẩng đầu thấp giọng nói chuyện.

Người độ đề tâm đắc thoạt nhìn có chút không vực dậy nổi tinh thần, anh khẽ cúi vai xuống, an an tĩnh tĩnh lắng nghe cô nói, cách một lúc sau mới nhẹ nhàng gật đầu.

Cô gái nhỏ đội y giơ tay lên, rất thành thật mà sờ sờ mái tóc của anh, cô nhón mũi chân, nhanh chóng hôn lên má anh một cái.

Đồ đệ tâm đắc đỏ mặt rồi.

Sài Quốc Hiên:”“

Lâm Mộ Đông cúi người xuống, vẫn không nói tiếng nào mà cúi thấp đầu, kéo lấy cô ôm vào trong lòng.

Diệp Chi chớp chớp mắt, thùy tai cũng cũng theo đó từng chút từng chút nóng bừng lên, nắm chặt lấy tay áo, lại ngoan ngoãn áp sát đến,  hôn vào bên còn lại.

Sài Quốc Hiên:” ”

Huấn luyện viên Lưu cái người này thật quá đáng, vừa tự mình xem náo nhiệt, vừa tiếp tục đùa cợt như sợ chuyện chưa đủ lớn:” Đội trưởng Sài, huấn luyện viên Lâm của chúng ta rất khó chịu đấy, người mau khuyên giải cậu ấy đi. ”

Sự kích thích mà vị lão dẫn đội phải chịu vẫn có chút lớn, ông vẫn chưa kịp hồi thần, miệng khép mở:” Ồ……..ồ. ”

Ông ấy hắng hắng giọng vài lần, dựa vào kinh nghiệm nhiều năm làm huấn luyện viên dẫn đội, ông theo quán tính ngẩn ngơ mở lời:” Không sao, đại hội vận động Olympic nhất định không phải là cúp nữa, con cầm cái kia, cái huy chương vàng lớn kia, vẫn là đẹp hơn…….. ”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi