Thân là một cựu át chủ bài của đội bắn súng, hiện đang giữ chức vụ huấn luyện viên, tố chất tâm lý của Lâm Mộ Đông khẳng định mạnh mẽ hơn người bình thường rất nhiều.
Ngây ngốc được một lúc, Lâm Mộ Đông đại khái đã hiểu rõ được tình hình rồi, thuận tiện đem cái suy nghĩ linh tinh từ lúc mở cửa cưỡng hành kéo nó quay lại, một lần nữa giữ vững cánh tay phải của mình.
Là cô gái nhỏ đội y kia.
Cô trông giống như một chú chuột hamster bị dọa đến ngây ngốc, ôm lấy hộp cơm gắt gao dán sát vào bức tường, đôi môi dùng lực mím chặt lại, gương mặt nhỏ thanh tú bị dọa đến trắng bệch.
Lâm Mộ Đông thu lại cái tay đang vịn cánh cửa, anh bước lùi lại nửa bước như chưa hề xảy ra chuyện gì, đang muốn xoay người rời đi, giọng nói lớn của Sài Quốc Hiên bỗng nhiên từ trong góc rẽ truyền đến đây.
Càng lúc càng gần, đoán chừng có lẽ chưa đầy một phút nữa ông ấy sẽ quẹo qua góc rẽ, khiến cả hai người kẹt lại ở ngay cửa của phòng nghỉ ngơi.
Vị huấn luyện viên đương nhiệm đến trộm bia uống thân hình có chút cứng nhắc, và vị đội y đương nhiệm đến lén hâm nóng cơm đứng cách nhau khá xa, bị trói buộc bởi một tình thế không thể nào giải quyết được, cả hai đành trầm mặc đưa mắt nhìn nhau.
Diệp Chi nhìn lấy anh, nhẹ nhàng chớp mắt hai cái, phản ứng hiếm khi nhanh được một lần.
Không đợi Lâm Mộ Đông đưa ra lựa chọn giữa việc tiết lộ bí mật của cả đội huấn luyện viên hoặc lại lần nữa nhận sự giáo huấn của Sài Quốc Hiên, vào lúc này cô gái nhỏ bị phong ấn ngay bức tường đã nhẹ tay nhẹ chân dán sát vào tường mà chuồn qua đấy, cô cạ vào vách tường đi vòng qua anh nửa vòng, rồi chợt nâng tay lên cẩn thận dè dặt nắm lấy cổ tay áo của anh.
Sau đó lại nhẹ nhàng giật giật hai cái.
Lực đạo từ cổ tay áo truyền đến cũng thật yếu ớt, một chút cũng không nhìn ra thực lực có thể nắn lại cánh tay cho người khác.
Lâm Mộ Đông vẫn còn chưa thể hoàn toàn thoát khỏi cơn buồn bực do cuộc đối thoại vừa rồi mang lại, phản ứng chậm chạp không thể kiểm soát được trong chốc lát, tầm mắt của anh rơi trên đầu ngón tay đang nắm lấy cổ tay áo của mình, anh vô thức bước về phía trước một bước.
Một tiếng lạch cạch, cánh cửa ở sau lưng anh nhẹ nhàng đóng lại.
Lâm Mộ Đông hơi nhíu mày, đang muốn mở miệng, tiếng cười cởi mở của Sài Quốc Hiên đã vang lên lanh lảnh ở bên ngoài cửa.
Phòng nghỉ ngơi an tĩnh tối mịt cửa đóng đèn tắt, quy quy củ củ, không thu hút được nửa điểm chú ý của người dẫn đội trước giờ luôn nghiêm khắc kia.
Tiếng bước chân mất trật tự của vài người tiến gần rồi lại đi xa.
Lâm Mộ Đông cụp mắt xuống.
Bàn tay vừa nãy kéo lấy cổ tay áo của anh đã sớm buông ra rồi, cô gái nhỏ đang ôm chặt hộp cơm ở trong lòng đứng dán sát vào cánh cửa, dáng vẻ hết sức chăm chú lắng nghe động tĩnh ở bên ngoài.
Lò vi sóng đã ngừng quay, chút ánh sáng yếu ớt đáng thương kia cũng triệt để tắt ngúm. Ánh trăng bên ngoài cửa sổ chen qua thành cửa chiếu vào bên trong, nhảy múa trên hàng lông mi rậm rạp cong dài, lại thuận theo những sợi mi hơi cong nhanh chóng trượt xuống dưới.
Ngũ quan thanh tú tinh tế được ánh trăng điểm lên một lớp filter, khiến cả con người của cô đều trông ngoan ngoãn hơn bình thường rất nhiều. Cả hai người đều đứng ở bên cạnh cửa, cách nhau rất gần, thậm chí có thể nhìn thấy rõ vành tai trắng nộn xinh xắn của cô gái nhỏ.
………
Lâm Mộ Đông nâng tay lên bật đèn.
Diệp Chi hiển nhiên bị dọa một phen hoảng hồn, lông mi nhẹ nhàng run rẩy, đôi mắt trừng to ngẩng đầu lên, muốn nói gì đó.
“Người đã đi rồi.”
Lâm Mộ Đông biết cô đang muốn nói gì, anh thu tay lại xoay người, mở tủ lạnh ra lấy một lon bia.
Sài Quốc Hiên có lẽ là đang cùng người của trung tâm xạ kích vận động trao đổi kế hoạch chuẩn bị thi đấu, sẽ không quay lại chỗ cũ, từ nơi này đi qua đó rất xa, chắc hẳn sẽ không còn người nào đến đây nữa.
Lâm Mộ Đông không muốn giải thích, nhìn nhìn Diệp Chi không còn ý định muốn hỏi thêm gì nữa, anh thu lại tầm nhìn, cầm lon bia chuẩn bị bước ra ngoài.
Vừa đi đến trước cửa, chợt có một bàn tay run rẩy đưa đến trước mặt của anh.
Ngón tay trắng nộn thon nhỏ, móng tay được cắt gọn gàng sạch sẽ, ngoan ngoãn trông giống như một lõi măng vừa mới bóc ra.
Ở chính giữa lõi măng còn kẹp lấy một túi bánh mì nếp than.
Bánh mì vừa được lấy ra từ trong lò vi sóng, cửa lò vừa được kéo ra, ánh đèn màu vàng cam vẫn còn sáng. Túi giấy gói kín đã bị hơi nóng hấp đến mềm nhũn đi, nhưng vẫn được bảo vệ nghiêm ngặt bởi tạo hình không trong suốt của bao bì, không để cho người ta nhìn thấy rõ bên trong có dáng vẻ như thế nào.
Lâm Mộ Đông di chuyển tầm mắt, xuôi theo túi bánh mì rơi lên trên người của người cầm.
Ánh mắt của Diệp Chi khẽ dừng lại giữa cặp chân mày của đối phương, nhẹ nhàng hít sâu một hơi, đem túi bánh mì đưa ra phía trước: “Đừng nói…..”
Diệp Chi lấy hết dũng khí, đem vật hối lộ tiếp tục đưa qua đấy, nỗ lực thương lượng với vị huấn luyện viên vừa mới cùng mình vượt qua đợt kiểm tra của thầy hiệu trưởng nghiêm khắc: “Đừng nói cho huấn luyện viên Sài……có được không?”
Lâm Mộ Đông nhìn túi bánh mì ấy, mày kiếm khẽ giương lên.
Hiểu rồi.
Cách âm của sân tập súng lục từ trước giờ chả ra làm sao cả, đội y mới đến hâm nóng cơm đứng cách một bức tường, lờ mờ nửa vời lắng nghe lời giáo huấn của Sài Quốc Hiên, còn cho rằng phàm là người của đội bắn súng thì phải tôn thủ một đống quy định nghiêm khắc đến biến thái này.
Khổ nỗi đống quy định này cô đều đã vi phạm hết một nửa mất rồi.
Hai người vừa mới cùng nhau tránh khỏi Sài Quốc Hiên đang đi ngang qua, xem như đã kết thành đồng minh với chiến lược tạm thời, cô gái nhỏ hiện tại là chuẩn bị lấy bánh mì để đút lót anh, dùng đồ ăn để bịt miệng của anh.
Lâm Mộ Đông từ khi 17 tuổi đã đến căn cứ tập huấn, trước khi đến đây anh cũng đã có qua cuộc sống nơi trường học như bao người bình thường, có thể hiểu được dụng ý mục đích của đối phương, nhưng Diệp Chi lại không hề biết rằng, cái yêu cầu này thực sự chỉ là áp dụng cho các đội viên chính thức sắp phải đi tham gia thi đấu mà thôi.
Đừng có nói là chính thức, Diệp Chi đến cả đội y cũng không phải nữa là.
Hơn nữa bánh mì thật ra cũng không tính là phạm quy.
Lâm Mộ Đông nắm chặt lon bia lạnh lẽo kia, tầm mắt rủ xuống, nhìn về phía cái túi giấy mà cô đang cầm trên tay.
Giải thích thì có thể giải thích đấy.
Nhưng anh ngại phiền phức, không muốn nói cho lắm.
Ở đây đã tám năm, lần đầu tiên anh dùng thân phận người ngoài cuộc để nghe hết cuộc họp vận động. Lâm Mộ Đông thực ra chỉ muốn tìm một nơi an tĩnh ngồi một lúc, không tập bắn, không nói chuyện cùng người khác, uống hết lon bia không biết là mùi vị gì này.
Diệp Chi cầm một lúc lâu, tay có chút tê mỏi, cô khẽ ngẩng đầu lên.
Trong tay Lâm Mộ Đông đang cầm là một lon bia ướp lạnh, vừa nãy cô đã nhìn thấy rồi.
Chất cồn có thể làm ảnh hưởng đến độ chính xác của động tác, ở trong đội bắn súng sẽ bị nghiêm khắc khống chế sử dụng, nhưng hàm lượng cồn trong một lon bia, chắc hẳn vẫn chưa đến mức độ khiến người ta say sẩm quên mất trời đất.
Lúc còn ở phòng thực nghiệm trải nghiệm qua cảm giác bị quản đến mức quá đỗi nghiêm khắc là loại cảm giác như thế nào nhỉ, Diệp Chi cũng thường thường nhịn không được mà nhân lúc thầy cô không chú ý lén ăn nửa viên kẹo, hiện tại nhìn thấy Lâm Mộ Đông cũng muốn đến uống bia lén, bỗng dưng cô sinh ra một chút cảm giác đồng cảm yếu ớt.
Không biết là bị chút đồng cảm này ảnh hưởng, hay là do bầu không khí hợp tác tác chiến trong tối nay kích động lòng người, cô thế mà lại lờ mờ cảm thấy, ý lạnh ở trên người của Lâm Mộ Đông hình như cũng không đáng sợ đến thế nữa.
Đối phương một tay cầm hộp súng, một tay cầm lon bia, nói không chừng là do không còn tay trống để nhận lấy bánh mì mà thôi.
Diệp Chi tìm ra một cái lý do rất hợp lý, khích lệ cho bản thân mình, cô dán sát vào vách tường nhẹ tay nhẹ chân quay trở lại, đem hối lộ không tố giác chủ động đặt ở bên cạnh tay của Lâm Mộ Đông.
Cháo bát bảo vẫn còn nóng, hiện tại quay trở về có thể vừa ôm máy tính vừa từ từ ăn. Diệp Chi đem hộp cơm ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng kéo cửa ra, nhẹ tay nhẹ chân chuồn ra khỏi phòng nghỉ ngơi.
Còn ân cần giúp người ở bên trong đóng chặt cửa lại.
Lâm Mộ Đông ngước mắt lên, thân ảnh của cô gái nhỏ đã biến mất ở bên ngoài cánh cửa.
Túi bánh mì nóng hổi ấy đang nằm bên cạnh lò vi sóng, được ánh đèn vàng cam của lò chiếu vào, còn có thể nhìn thấy những làn khói lượn lờ yếu ớt.
Lon bia vừa nãy được lấy ra khỏi tủ lạnh, lúc này đây đã có một tầng hơi nước mỏng mỏng, lạnh lẽo ướt đẫm dán vào lòng bàn tay, dính dính khó chịu.
Lâm Mộ Đông nhíu mày đứng đó một lúc lâu, rồi mở cửa tủ lạnh ra, đem lon bia ấy đặt lại chỗ cũ.
Sắc trời tối dần, đèn của khu huấn luyện súng lục vẫn còn sáng.
Sài Quốc Hiên tiễn người của bên trung tâm xạ kích vận động xong, quay đầu nhìn thấy ngọn đèn ấy, thở dài một hơi, không kinh động đến ai cả, đi vòng về sân tập súng lục.
Các đội viên đã quay về nghỉ ngơi hết rồi, những tấm bia trống rỗng không ai tập bắn, đi vào bên trong cơ hồ còn phát ra cả tiếng vang.
Lâm Mộ Đông đứng ở trước vị trí tấm bia, đeo kính bảo hộ, súng ở trong tay không chút động đậy nhắm thẳng vào hồng tâm của tấm bia. Cả người anh siết chặt trông rất mạnh mẽ ác liệt, dường như chỉ cần bóp cò súng, sẽ lập tức có thể lấy được điểm tối đa bất cứ lúc nào.
Sài Quốc Hiên hiếm khi có bữa không tịch thu súng của anh, cũng không kéo anh quay về nghỉ ngơi, ông kéo qua cho bản thân mình một cái ghế, ngồi ở bên cạnh tấm bia.
Lâm Mộ Đông trầm mặc nhắm bắn, phương thức thở bụng tiêu chuẩn trầm ổn chậm rãi, nhẹ nhàng đến mức cơ hồ không nghe thấy được.
Không biết qua bao lâu, Sài Quốc Hiên lấy ra một điếu thuốc, dưa cho Lâm Mộ Đông.
Bàn tay cầm súng của Lâm Mộ Đông dần dần buông lỏng, từ trên vị trí tấm bia lui xuống, đem điếu thuốc đó đẩy ra: “Không cần.”
Sài Quốc Hiên nhìn anh một cái, tự mình ngậm chặt điếu thuốc, mò mẫn túi quần một lúc, lấy ra cái găng tay bảo vệ cổ tay mà Lưu Nhàn đã mang đến, thử đưa qua cho anh: “Không cần nghĩ nhiều, một cuộc thi đấu thế giới mà thôi, trừ người của chúng ta ra, thì không có ai quan tâm nữa đâu…… “
Lâm Mộ Đông nhận lấy găng tay bảo vệ cổ tay: “Tôi biết rồi.”
Sân huấn luyện chỉ mở một bóng đèn, còn một nửa còn lại đều tắt đèn. Ánh đèn đi đến nửa đường thì không còn dư lực nữa, chiếu lên trên người của anh, ngũ quan vốn dĩ đã đường nét sắc bén nay lại càng thêm rõ ràng hơn.
Lâm Mộ Đông mở găng tay bảo vệ cổ tay ra, đeo lên cổ tay phải của mình, từng vòng từng vòng quấn chặt lại, rồi dán vào yếm khóa.
“Được rồi, không nói cái này nữa.”
Thấp thoáng cảm thấy tâm trạng hôm nay của đối phương thực sự không tồi, Sài Quốc Hiên không nhịn được nhìn thêm vài lần, không nhìn ra được gì từ trong đôi mắt vẫn đen láy sâu thẳm ấy, ông đổi chủ đề câu chuyện, xua xua tay hít một hơi nói: “Mấy ngày nay cậu giúp tôi trông chừng kỹ một chút, kỷ luật phải nghiêm khắc vào.”
Sài Quốc Hiên: “Đám tiểu tử thối kia chẳng đứa nào chịu nghe lời cả, còn dám vi phạm kỷ luật thì cứ hung hăng mà trừng phạt chúng…..bản kiểm điểm ít nhất phải hơn ba nghìn chữ!”
Lông mi của Lâm Mộ Đông khẽ vén lên, thần sắc bất động, cẩn thận kỹ lưỡng đem đồ đạc thu dọn lại.
“Vừa nãy tôi bắt được một đứa đang chơi game đấy, thế mà lại nghĩ rằng lấy quần áo nhét vào khung cửa thì tôi sẽ không phát hiện ra được…..không phải đều là trò mèo mà năm xưa các cậu chơi hay sao?”
Sài Quốc Hiên một lòng muốn bắt kỷ luật, ông xoa tay hằm hè: “Từ ngày mai trở đi, trọng điểm phải kiểm tra chơi game và lén ăn vặt linh tinh. Huấn luyện viên dẫn đầu, đặc biệt là phải trông chừng tủ lạnh và lò vi sóng của phòng nghỉ ngơi, phát hiện một người xử lý một người, tuyệt đối không được bỏ qua!”
Vừa cùng người của trung tâm xạ kích vận động lập xong giấy bảo đảm thực hiện quân lệnh, Sài Quốc Hiên nhiệt tình tăng vọt, nhất định phải để môn trò phối hợp với bản thân mình: “Nghiêm tướng nghiêm binh, cậu nói xem, có phải nên quản lý thật nghiêm hay không?”
Lâm Mộ Đông đặt các mảnh ghép súng ống xuống đàng hoàng, động tác hơi dừng lại: “Đúng.”
“Thời bình là thời chiến, cho nên không được buông lỏng!”
Sài Quốc Hiên cảm thấy rất an tâm, ông vỗ vỗ vào vai anh, giúp anh đậy nắp hộp súng lại: “Cậu xem cậu không phải dẫn đầu rất tốt hay sao? Không cho ăn thì không ăn, cho ăn cũng không ăn, bình thường bảo cậu ăn chút thức ăn cũng có thể lấy mạng của cậu……này từ khi nào cậu lại bắt đầu chịu ăn bánh mì thế?”
Lâm Mộ Đông: “…..”
Trên cái bàn ở bên cạnh vị trí tấm bia có một cái túi giấy rỗng rất hoàn chỉnh, có lẽ sợ rằng người khác không biết nó đựng bánh mì, nên dùng kiểu chữ hoa nghệ thuật thật bắt mắt viết đầy mấy chữ “BÁNH MÌ NẾP THAN.”
Bằng phẳng nghiêm cẩn mà gấp đôi rồi lại gấp đôi, vuông vuông vức vức, được giấu ở mặt sau của hộp súng vẫn luôn không có đóng lại.