QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI DÀNH HẾT CHO EM

Sau khi thế vận hội Olympic kết thúc, Lâm Mộ Đông mời các bạn cùng ký túc với Diệp Chi đi ăn một bữa cơm.

Vốn dĩ bữa cơm này đã hẹn từ rất lâu rồi, nhưng bạn cùng ký túc của Diệp Chi thật sự quá bận, hoặc là phải chiến đấu trên tuyến đầu lâm sàng, hoặc là quên ăn quên ngủ để lao vào việc nghiên cứu khoa học, sau khi trưởng phòng ký túc xá được phái đi nước ngoài giao lưu một năm, thì bữa cơm này bị tạm gác lại vô thời hạn.

Khó khăn lắm mới tìm được cơ hội tất cả mọi người đều có thời gian, Đường Nguyệt nắm bắt thời cơ, dứt khoát chọn sẵn thời gian và địa điểm, sau đó gọi điện thoại tụ tập mọi người lại với nhau.

Địa điểm được chọn tại một quán bar mà cô gái nhỏ luôn tâm tâm niệm niệm muốn đi một lần.

Bầu không khí của quán bar rất tốt, không loạn chút nào. Cách thiết kế bên trong rất tinh tế, có cầu thang bằng gỗ dẫn lên tầng hai, được trang trí bằng cây xanh tươi tốt, tầng một còn có chàng trai ôm đàn ghi-ta hát những bản ballad nhẹ nhàng.

Diệp Chi kéo tay Lâm Mộ Đông, giới thiệu cho anh từng người một: “Đây là trưởng phòng ký túc xá của bọn em, vừa mới từ Anh Quốc quay về, đây là Văn Văn, bậc thầy lâm sàng trước kia làm phẫu thuật là do Văn Văn giúp em tìm đấy.”

Lúc giới thiệu đến Đường Nguyệt, cô vô cùng trịnh trọng gợi lại ký ức cho huấn luyện viên Lâm: “Đây là Nguyệt Nguyệt, lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, em ngồi trong xe không nói tiếng nào, chính là vì đang gửi tin nhắn cho Nguyệt Nguyệt….”

Đường Nguyệt: “….”

Đường Nguyệt ho khan một tiếng: “Tiểu Chi, cậu có thể tìm một hoàn cảnh khác để giới thiệu tớ, ví dụ như kiểu không khiến tớ trông giống một tên trai đểu chuyên đi quấy rầy tình cảm của hai người.”

Một đám người cùng nhau phì cười, Diệp Chi cũng không nhịn được mà cong cong khóe môi, đôi mắt cô cong lên nghiêm túc sửa lại lời vừa nói: “Trước khi làm phẫu thuật, Nguyệt Nguyệt đã giao hẹn với em, đợi sau khi anh trị khỏi rồi phải mời mọi người uống rượu mừng.”

Khóe môi Lâm Mộ Đông lập tức cong lên, anh xoa xoa mái tóc của cô, lần lượt chào hỏi với bạn cùng ký túc của Diệp Chi.

Sau thế hội vận động Olympic tin tức phỏng vấn Lâm Mộ Đông ngày càng nhiều, trước khi đến mọi người đều biết rõ tính khí của anh, nên sớm đã chuẩn bị cho việc không ngừng làm nóng sân thi đấu, gặp được người thật mới phát hiện trong đời sống riêng tư đối phương không hề dễ tiếp xúc.

Thậm chí vì được cô gái nhỏ một mực nắm chặt tay, nên khí lạnh trên người anh cũng theo đó phai giảm đi không ít. Lúc anh cúi đầu nhìn sang Diệp Chi, trong đôi mắt ấy sẽ lộ ra ý cười rất nhạt rất dịu dàng.

Bọn họ đều vô thức thở phào nhẹ nhõm, cười cười chào hỏi lại anh, sau đó đi vào phòng bao kiểu bán mở.

Phòng ký túc của Diệp Chi tổng cộng có bốn người, cô đi học sớm lại nhảy lớp, nên trong phòng ký túc cô là người nhỏ nhất.

Ngày đầu tiên cô gái nhỏ mềm mại xuất hiện trong phòng ký túc, bất giác đã khơi gợi lên lòng yêu quý của mọi người trong phòng ký túc, bị cả phòng ký túc kéo qua kéo lại giành giật. Làm bạn học bạn cùng phòng suốt tám năm, bọn họ sớm đã thân thuộc đến mức không thể thân thuộc hơn, dù cho sau này mỗi người một ngã khác nhau, tình cảm của bọn họ cũng vẫn tốt đẹp đến tận bây giờ.

Mấy cô gái tụ tập lại với nhau sẽ có câu chuyện nói mãi không hết, bọn họ trò chuyện náo nhiệt một hồi mới nhớ ra còn phải order thức ăn nhẹ và rượu.

Cuối cùng Diệp Chi cũng hoàn thành được nguyện vọng đến quán bar, cô rất muốn lợi dụng cơ hội hiếm có này để uống rượu thử một lần, nhưng bị Lâm Mộ Đông và ba cô bạn cùng ký túc còn lại đồng tâm hiệp lực ngăn cản.

“Không được.” Đường Nguyệt từ chối dứt khoát nhất, “Nghĩ cũng đừng hòng nghĩ, bạn học Tiểu Diệp Chi, tuy rằng bọn tớ dẫn dắt cậu từ lúc chưa trưởng thành cho đến khi trưởng thành, nhưng uống rượu là chuyện tuyệt đối không thể đồng ý.”

Nhiễm Văn là một nữ sinh rất dịu dàng, hiện tại đang cống hiến sức lực cho khoa nhi, cô ấy kiên nhẫn đưa menu cho cô rồi khuyên bảo: “Tiểu Chi, cậu có thể chọn Rum Coca đừng chọn rượu Rum, bọn tớ còn có thể giúp cậu thêm đá…..”

“Nghe lời nhé, Quán quân thế giới đang ở đây, nói không chừng bất cứ lúc nào cũng có phóng viên chụp trộm, cậu không thể kéo theo bọn tớ đi chọn ngôi sao nhỏ nữa.”

Trưởng phòng ký túc là người lớn tuổi nhất, cô ấy rất lý trí, vỗ vỗ đỉnh đầu của cô gái nhỏ: “Nếu thật sự muốn uống thì cậu có thể chọn uống trước khi về nhà nửa tiếng. Dựa theo tốc độ chuyển hóa của men cồn trong cơ thể, tham khảo sự khác biệt của cá nhân cậu, như thế căn bản có thể bảo đảm sau khi cậu về nhà mới say.”

Còn chưa đợi Lâm Mộ Đông mở miệng, thì cô đã bị mấy cô bạn cùng ký túc cậu một câu tớ một câu dập tắt hy vọng uống rượu. Cô gái nhỏ vô cùng đáng thương chớp chớp đôi mắt, cô ngẩng đầu nhìn sang Lâm Mộ Đông: “Huấn luyện viên Lâm…..”

Lâm Mộ Đông ho khan một tiếng, tầm mắt anh nhìn xuống, xoa xoa mái tóc của cô,  khóe môi lặng lẽ cong lên.

Diệp Chi hoàn toàn hết hy vọng, cô nằm ườn ra bàn, buồn chán chọc chọc lát chanh trong ly nước chanh hết lần này đến lần khác, rất mất tinh thần: “Em còn tưởng rằng có thể thử một ly Marigot cơ….”

“Marigot, Tiểu Chi, đến cả cái tên của người ta cậu còn nói không đúng, thôi đừng cố níu kéo nữa.”

Đường Nguyệt đính chính một câu, sau đó nhanh nhẹn gõ lên bàn, gọi giúp Diệp Chi một ly Rum Coca thêm đá không lấy rượu Rum.

Mấy người còn lại gọi các loại rượu khác nhau, lại tùy ý gọi thêm vài món ăn nhẹ, ngồi lại cùng nhau trò chuyện tán rỗi.

Lâm Mộ Đông nói rất ít, nhưng lúc nghe người khác nói chuyện anh lại vô cùng nghiêm túc. Đặc biệt là khi trong tay các cô ấy đều nắm giữ điểm yếu của em út cùng phòng ký túc, bọn họ nhân cơ hội này ra sức trêu chọc cô gái nhỏ, cậu một câu tớ một câu dần dần mở rộng câu chuyện, bầu không khí cũng theo đó nóng dần lên.

Trưởng phòng ký túc xá uống một ngụm rượu, không nhịn được cảm khái: “Thật sự không ngờ tới, trong nhóm chúng ta người lấy chồng sớm nhất ấy thế mà lại là Tiểu Chi….cảm giác giống như nhìn cô gái nhỏ trưởng thành rồi gả cho người khác, thật sự không nỡ lòng.”

Đường Nguyệt cũng không nỡ, nhưng trớ trêu thay cô ấy lại là người hiểu rõ nhất những gì mà hai người họ đã trải qua, đến những lời hung dữ như “Dám đối xử không tốt với Tiểu Chi của bọn em thì anh sẽ chết chắc” cô ấy cũng không dám nói ra, nhịn cả nửa ngày, vẫn là giơ ly rượu lên, lặng lẽ cụng ly với Lâm Mộ Đông.

“Em cạn đây, anh cứ thoải mái….”

Đường Nguyệt nhìn sang Tiểu Chi, cô ấy dụi dụi đôi mắt, cười cười: “Đôi tay của vận động viên xạ kích các anh vô cùng quý báu, phải giữ cho thật vững, không cần động vào ba thứ rượu này đâu.”

Uống quá nhiều rượu sẽ ảnh hướng đến sự ổn định của đôi tay, đội xạ kích vẫn luôn kiểm soát chặt chẽ việc uống rượu, Lâm Mộ Đông sẽ không uống những thứ này, trước kia suýt chút nữa anh đã lấy một lon bia lạnh, may sao bị Diệp Chi khi đó vừa mới vào đội dùng một túi bánh mì gạo tím để trao đổi.

Sau này anh không bao giờ dính vào rượu nữa, lần đầu tiên phá giới là khi anh chính thức kính rượu với ba mẹ của Diệp Chi, lần thứ hai chính là khi cùng cô đến gặp các cô bạn sống cùng ký túc xá lúc học đại học.

Hai người cụng ly rồi cùng nhau uống cạn, Diệp Chi ló đầu ra nhìn trái nhìn phải, sau đó cô chọc chọc vào cái ly rượu to bằng đầu ngón tay: “Nguyệt Nguyệt, cậu đổi sang một cái ly to hơn, vậy thì câu nói này có thể sẽ càng có khí thế hơn…..”

Đường Nguyệt giơ tay lên bịt miệng cô gái nhỏ lại, vờ như không nghe thấy: “Huấn luyện viên Lâm, bọn em biết anh sẽ đối xử tốt với cậu ấy.”

Lâm Mộ Đông đặt ly rượu trong tay xuống.

Anh nhướng mi nhìn cô, đôi mắt đen láy tĩnh lặng và trịnh trọng: “Anh sẽ mãi mãi đối xử tốt với em ấy.”

“Bọn em biết…..” Đường Nguyệt cúi đầu, hồi lâu sau cô ấy mới nói tiếp: “Cả hai người đều phải sống tốt.”

Đường Nguyệt dùng sức chớp chớp đôi mắt: “Anh phải đưa cậu ấy đi thật nhiều thật nhiều nơi, thật nhiều thật nhiều cảnh sắc. Học y rất cực khổ, tám năm thanh xuân đều dành hết cho những thứ học mãi không hết, có rất nhiều thứ đều chưa từng nhìn thấy, anh phải đưa cậu ấy đi xem nhé.”

Lâm Mộ Đông nhẹ nhàng gật đầu.

“Anh phải sống thật tốt, bởi vì anh sống tốt thì cậu ấy mới có thể sống tốt. Anh không bị thương, cậu ấy mới có thể bớt cực khổ hơn.”

Đường Nguyệt nhìn anh chằm chằm, sau đó hít thật sâu: “Anh có thể chuyên tâm bắn súng, cậu ấy mới có thể vui mừng hớn hở chạy đến tìm bọn em vui chơi….không cần phải gọi điện thoại cho bọn em vào nửa đêm, không giày vò bọn em hỏi bệnh án của từng người một, đã vậy còn kiên quyết giả vờ rằng mình không có khóc.”

Cô ấy miễn cưỡng gượng cười, hốc mắt hơi phiếm đỏ, hắng hắng giọng nói: “Con nhóc này không biết nói dối, cách ống loa điện thoại cũng có thể nghe thấy cậu ấy đang khịt mũi.”

Mọi chuyện đã trôi qua rất lâu, nhưng khi nhớ lại khoảng thời gian ấy, các cô ấy vẫn cảm thấy rùng mình phát sợ.

Bọn họ đều rất lo lắng, hai người này giống như đang nắm tay nhau mò mẫm đi trên vách đá đóng băng, chỉ cần hơi bất cẩn sẽ lập tức rơi xuống vực, nhưng trớ trêu thay cả hai người đều rất cố chấp, không ai nghĩ đến việc bước lùi lại.

Khóe môi của Lâm Mộ Đông lặng lẽ mím chặt lại, anh nắm chặt tay cô gái nhỏ.

“Sẽ không xảy ra chuyện nữa, bọn anh sẽ luôn sống thật tốt.”

Ánh mắt anh sâu lắng, sạch sẽ trong veo giống như tuyết vừa mới rơi: “Anh sẽ cùng cô ấy đi đến đỉnh vinh quang.”



Trước khi về nhà, khó khăn lắm Diệp Chi mới hoàn thành được ước nguyện luôn ấp ủ từ trước đến giờ, cô đã uống một ly Singapore Sling nhỏ.

Nước cốt chanh và nước ép lựu nồng độ lớn nhất đã làm nhạt đi vị đắng vốn dĩ của rượu, bọt ga nổ lách tách, cộng thêm chút siro hương cherry, uống vào cảm thấy giống hệt như một loại nước uống nào đó được ngụy trang kỹ lưỡng.

Diệp Chi hoàn toàn không đề cao cảnh giác, cô nốc một hơi hết nửa ly lớn.

Trưởng phòng ký túc xá nhìn mà phát sầu, cô ấy không nhịn được muốn ra tay ngăn cản nhưng bị Đường Nguyệt cản lại, sau đó lặng lẽ đá ánh mắt về phía của Lâm Mộ Đông.

Trưởng phòng ký túc xá ngơ ngác, sau đó nhanh chóng ngẩng đầu nhìn theo.

Lâm Mộ Đông lặng lẽ đứng bên cạnh Diệp Chi, một tay bảo vệ sau lưng cô, nhẹ nhàng ôm lấy cô, anh hơi cúi đầu, ánh mắt dõi theo bóng hình cô không chút trở ngại.

Cô gái nhỏ làm ổ trong lòng anh, cô ôm ly rượu vui vẻ uống hết, đầu hơi ngẩng lên, hàng mi nhấp nháy vài cái, đôi mắt sáng rực cong lên.

Lâm Mộ Đông cúi đầu nhìn thẳng vào mắt cô, đôi mắt anh khẽ cong lên, thỉnh thoảng cúi thấp xuống nhỏ giọng nói với cô vài câu.

Kiên nhẫn đến mức tinh tế dịu dàng, lại chăm chú giống như toàn thế giới chỉ có mỗi mình cô.

“Có uống say cũng không sợ, để huấn luyện viên Lâm của nhà cậu ấy đóng gói ôm cậu ấy về nhà.”

Đường Nguyệt cười cười, sau đó thở phào nhẹ nhõm: “Tự suy nghĩ cho bản thân đi, hai người bọn họ không cần chúng ta lo đâu…..”

Diệp Chi bị huấn luyện viên Lâm đóng gói ôm về nhà.

Trưởng phòng ký túc xá suy luận thời gian vô cùng chuẩn xác, trên đường về nhà Diệp Chi bắt đầu mơ màng, nhưng cô không hề có ý định quậy ầm ĩ, chỉ làm ổ trong lòng anh, nỗ lực khiến bản thân co lại thành một khối nhỏ.

Lâm Mộ Đông cũng không cản cô, chỉ nắm chặt tay cô, một tay anh bảo vệ sau lưng cô, mặc cho cô gái nhỏ tùy ý lăn qua lộn lại trong lòng mình.

“Huấn luyện viên Lâm…..”

Khi say Diệp Chi cười nhiều hơn khi tỉnh táo, đôi mắt ngấn nước đang cong lên, cô giơ tay chạm vào hàng mi của anh.

Lâm Mộ Đông rũ mi mắt, không động đậy để cho cô sờ, giống như không hề sợ cô sẽ không kiểm soát được chừng mực.

Đợi cô sờ đủ rồi, Lâm Mộ Đông mới nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay ấy, cúi đầu hôn cô, lại kéo gọn cô vào lòng mình.

Diệp Chi rất thích tư thế này, cô ngoan ngoãn tựa vào lồng ngực của anh, sau đó ngẩng đầu lên: “Chúng ta đang đi đăng ký kết hôn sao?”

Cô say đến mức mềm nhũn người, cơ thể nhỏ bé đều nóng bừng lên, ấm áp dụi vào lòng bàn tay của anh.

Lâm Mộ Đông không nhịn được mà cong khóe môi, nhẹ nhàng nhéo chóp mũi của cô: “Chúng ta đăng ký kết hôn rồi.”

Diệp Chi: “!! “

Đôi mắt của cô gái nhỏ lập tức mở to, cô ngẩng đầu lên, cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc chuyện lớn này xảy ra từ khi nào.

Vẻ mặt cô vẫn còn mơ màng, nhưng hiển nhiên là rất vui mừng, cô vươn tay nắm lấy cổ tay áo của anh: “Vậy anh cũng về nhà cùng em rồi sao?”

Lâm Mộ Đông hơi ngớ người.

Anh rất kiên nhẫn, cất giọng dịu dàng, vươn tay từng chút từng chút giúp cô vén tóc ra sau tai: “Về nhà rồi, anh còn gọi bọn họ là ba và mẹ.”

Diệp Chi: “!!! “

Cô gái nhỏ rõ ràng càng cao hứng hơn, đôi mắt sáng rực lên, cô nắm tay anh nhẹ nhàng đung đưa: “Ba mẹ sẽ đối xử tốt với anh, bọn họ sẽ đối xử tốt với anh, anh yên tâm….”

Lồng ngực Lâm Mộ Đông nóng lên, anh nắm lấy tay cô hơi cúi đầu xuống.

Giọng nói của cô mềm mại giống như viên kẹo được phủ một lớp đường, ngọt ngào vang vọng bên tai anh.

Lúng ba lúng búng giống như trẻ con say rượu, nhưng ngữ khí lại kiên định giống như một lời hứa không thể phủ nhận.

Lâm Mộ Đông nhìn vào mắt cô, anh gật đầu rất nghiêm túc: “Ba mẹ đối xử với anh rất tốt.”

Diệp Chi vừa lòng thỏa ý, ra sức gật đầu sau đó suy nghĩ một hồi, cô tiếp tục hỏi: “Vậy chúng ta đã thi đấu xong rồi sao? Anh không cần huấn luyện nữa hả?”

“Thi xong hết rồi, thành tích rất tốt.”

Khóe môi Lâm Mộ Đông cong lên, anh vẫn dịu giọng chậm rãi trả lời những câu hỏi của cô, cánh tay anh cong lên, để cô gối đầu lên cánh tay của mình: “Tạm thời không cần huấn luyện. Sau thế hội vận động Olympic không có quá nhiều cuộc thi, tạm thời có một khoảng thời gian để điều chỉnh, đợi qua khoảng thời gian này, chúng ta về đội tiến hành huấn luyện mùa đông.”

Anh không để ý việc cô say rượu thì có thể nghe hiểu hay không, anh rất kiên nhẫn, dịu giọng giải thích cho cô nghe. Cô gái nhỏ cũng không làm ầm ĩ, chớp chớp mắt ngẩng đầu lên, ngoan ngoãn lắng nghe, đôi mắt dần dần cong lên.

Hai người đều uống rượu nên đành bắt xe về nhà. Không gian phía sau xe hơi nhỏ, Diệp Chi lại nhích vào lòng anh, ôm lấy cánh tay của anh: “Vậy….có phải chúng ta có thể nghỉ phép rồi không?”

Lâm Mộ Đông xoa xoa hai má cô, gật đầu: “Có thể nghỉ rồi.”

Từ đợt World Cup đến giờ, Diệp Chi gần như chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng. Khó khăn lắm mới giải tỏa được một chút trạng thái căng thẳng trước khi làm phẫu thuật, thì lại phải bắt đầu cùng anh tập các bài tập hồi phục sau phẫu thuật, để tiếp tục phẫu thuật giai đoạn hai. Cộng thêm thỉnh thoảng còn phải theo đội đi thi đấu, phải xử lý vết thương bất ngờ của các đội viên, cô bôn ba hai đầu bận không kịp thở.

Lâm Mộ Đông vô cùng đau lòng, có một lần anh không nhịn được muốn quay về nước tự mình tập các bài tập hồi phục, bị ba Diệp gọi điện thoại đến khuyên can.

Hai cha con cùng tâm sự cả đêm, cuối cùng Lâm Mộ Đông không còn gấp gáp quay về nước nữa, anh bình tĩnh lại và chuyên tâm tập các bài tập phục hồi, trước khi đại hội vận động Olympic diễn ra cuối cùng anh cũng hoàn toàn nhận được phán định cổ tay có thể hồi phục cơ bản.

Bất cứ vết thương nào cũng đều lưu lại vết tích, tất nhiên những cuộc phẫu thuật phục hồi như thế này không thể khiến cổ tay khôi phục về trạng thái ban đầu. Nhưng môn thể thao bắn súng vốn dĩ cũng không yêu cầu quá cao.

Chỉ cần anh có thể giơ súng, có thể nhắm bắn, có thể bóp cò, có thể không bị đau mỗi khi bắt một phát súng, có thể kiểm soát sức mạnh cơ bắp của bản thân mà không bị phân tâm, vậy thì có nghĩa là cuộc phiêu lưu mạo hiểm này của bọn họ đã hoàn toàn thành công.

Hai người thậm chí còn không thể đi cùng một chuyến bay, Diệp Chi theo đội xuất chinh, Lâm Mộ Đông từ Los Angeles bay về nước, vừa xuống máy bay lập tức chạy đi tham gia vòng đấu loại, khi đó Diệp Chi vẫn đang chuẩn bị và kiểm tra lần cuối cho hạng mục chung kết với tư cách là một người đội y.

Trận chung kết súng lục hơi 10m, là lần đầu tiên cả hai người gặp mặt nhau trong một khoảng thời gian dài như vậy.

Bọn họ đều cố nhẫn nhịn, sau đó bọn họ cùng nhau vượt qua, vượt qua khoảng thời gian khó khăn nhất, lại lần nữa đứng trên bục nhận giải cao nhất.

Bây giờ cuối cùng bọn họ cũng có thể nghỉ phép rồi.

Lâm Mộ Đông xoa xoa mái tóc của cô, chuẩn bị hỏi cô có muốn đi đâu chơi không, có muốn ngồi đu quay không, cô gái nhỏ chợt ngẩng đầu lên trước, hai gò má nóng rực vì men rượu giống như lại đỏ hơn một chút.

“Vậy….”

Giọng nói của cô nhỏ giống như muỗi kêu vậy, lúng ba lúng búng, giấu trong cổ họng: “Chúng ta có thể về nhà không ạ…..”

Lâm Mộ Đông hơi ngẩn người, anh không lập tức trả lời.

Thực ra anh hiểu rõ Diệp Chi đang nói gì.

Hai người đi ra từ nhà của Diệp Chi, muốn về đương nhiên là trực tiếp đi về, không cần phải nhấn mạnh. Nhà trong lời của Diệp Chi, hiển nhiên chính là chỉ nhà khác.

Nơi mà anh ở.

Lâm Mộ Đông thu cánh tay lại, hơi cúi đầu xuống: “Liệu có không thoải mái không?”

Phòng ngủ kiêm phòng sách trong nhà của Diệp Chi vừa lớn lại vừa rộng rãi, từng được ba Diệp dày công tu sửa lại, bất kể làm việc gì cũng đều rất thuận tiện, thảm trải sàn mềm đến mức có thể trực tiếp ngồi xuống sàn bất cứ lúc nào, chiếc giường kia cũng lớn đến mức có thể tùy ý lăn lộn nhảy nhót trên đó.

Trong khí đó, nơi ở của anh cũng từng được thu dọn tu sửa qua, nhưng vì từ đầu đến cuối cơ hội để cả hai người cùng về nhà quá ít ỏi, suy cho cùng vẫn có chút quá sơ sài.

Diệp Chi ngẩng đầu lên, cô không vội nói chuyện, đôi môi nhạt màu mím lại trước, sau đó cô bĩu môi với vẻ tủi thân.

Cô gái nhỏ càng lúc càng hiểu chuyện, càng lúc càng có thể một mình đảm đương mọi chuyện, đã rất lâu rồi cô chưa làm nũng với anh như thế này.

Lồng ngực Lâm Mộ Đông lặng lẽ nóng lên, anh thu cánh tay về: “Anh nói sai rồi.”

Anh cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, lần nữa báo lại địa chỉ cho tài xế, anh giấu cô gái nhỏ vào lòng mình: “Bé con, chúng ta về nhà.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi