QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Sáng thứ Hai, Lăng Viễn đến bệnh viện từ rất sớm, đích thân ra ngoài cửa lớn để nghênh tiếp Tôn Phụng.
Nườm nượp nhân viên, bác sĩ đi làm qua đều chào hỏi anh.

Lăng Viễn nhìn đồng hồ, sắp tới 8 giờ sao vẫn chưa thấy Tôn Phụng tới.

Anh đang cầm điện thoại gọi cho Tôn Phụng thì thấy cô lái xe vào trong bãi đỗ xe bên ngoài đại sảnh.
Tôn Phụng cầm điện thoại vẫn đang rung xuất hiện trước mặt Lăng Viễn, “Viện trưởng Lăng, vẫn chưa tới 8 giờ mà đã bắt đầu giục rồi sao?”
Lúc này Lăng Viễn mới yên tâm, nhìn qua đồng hồ, “Trưởng khoa Tôn, vừa đúng 8 giờ.”
Thang máy dừng lại ở tầng khoa Ngoại, Lăng Viễn đưa Tôn Phụng tới phòng làm việc của trưởng khoa Ngoại, có không ít bác sĩ và y tá ngang qua đều nhìn thấy họ, trong đó có không ít người biết Tôn Phụng, đều kinh ngạc khi thấy Lăng Viễn mời được Tôn Phụng tới bệnh viện số Một làm việc.
Đến trước cửa phòng làm việc của trưởng khoa Ngoại, sau khi Lăng Viễn gõ cửa hai tiếng, ánh mắt của trưởng khoa Trương nhìn ra ngoài, khi anh ta nhìn thấy Tôn Phụng gương mặt đột nhiên khác thường rõ rệt, nhưng suy cho cùng cũng là người bôn ba sa trường đã lâu, không bao lâu sau đã điều chỉnh lại được, đứng dậy, “Viện trưởng Lăng.”
“Hôm nay Tôn Phụng tới làm thủ tục nhận chức ở bệnh viện chúng ta, tôi đưa thẳng chị ấy qua đây.

Tiếp theo hai người giao nhận công việc, tôi không làm phiền nữa.”

Rời khỏi phòng làm việc của trưởng khoa Ngoại, Lăng Viễn chuẩn bị về phòng làm việc của mình, trong lúc đang đợi thang máy thì Lý Duệ đi qua đập vào lưng anh, “Nghe nói Tôn Phụng đến bệnh viện chúng ta thật.”
Lăng Viễn lườm Lý Duệ, “Cậu cho rằng tôi đang đùa à?”
“Lần này thì tốt rồi, được làm việc cùng chỗ với người mình thích, sau này anh đừng tan làm nữa, sống luôn ở bệnh viện đi.”
“Sống ở bệnh viện? Nghe câu này chẳng ra mô tê gì.”
Lúc này, thang máy đã dừng lại, Lăng Viễn bước vào trong thang máy nhìn Lý Duệ vẫn còn đứng đó, “Hôm nay cậu không bận à?”
“Có, tôi phải đến xem tình hình một bệnh nhân bên khoa cấp cứu.” Lý Duệ ấn nút hiển thị trong thang máy.
Buổi trưa, Lăng Viễn lo lắng ngày đầu tiên Tôn Phụng đến bệnh viện số Một vẫn chưa quen với ở đây, đặc biệt xuống dưới lần nữa gọi cô cùng đi ăn trưa.
Vốn dĩ việc Tôn Phụng đến bệnh viện số Một đã được bàn tán xôn xao khắp cả buổi sáng, bây giờ đang giờ trưa cao điểm, rất nhiều người tận mắt nhìn thấy Lăng Viễn và Tôn Phụng cười nói đi vào nhà ăn.
Gọi đồ ăn xong, Lăng Viễn và Tôn Phụng tìm một vị trí trống ngồi xuống.
“Thế nào, làm nửa ngày chị có thích nghi chưa?” Lăng Viễn vẫn chưa kịp cầm đũa lên nhưng hỏi người đối diện trước.
“Cậu căng thẳng quá, cậu đang lo ngày đầu tiên đi làm tôi đã từ chức à?” Tôn Phụng cười rồi hỏi ngược lại Lăng Viễn.
“Không có, tôi cũng chỉ sợ chị đang quen với cách làm việc bên Mỹ, đột nhiên về nước chưa quen với cường độ làm việc cao thế này.”
“Nói thật, tôi đã làm việc trong nước 20 năm, sau khi về Mỹ, tôi lại không quen được cách làm việc bên Mỹ, vậy nên cậu không cần lo lắng.


Nhưng, trưởng khoa Trương…cũng không thoải mái gì với tôi, chắc là tôi đến bệnh viện các cậu sau đó anh ta phải rời đi luôn.”
“Anh ta cũng chỉ là đang hót đá đặt vào chân mình thôi, vốn dĩ muốn làm viện trưởng, kết quả không được bổ nhiệm, bây giờ đến vị trí trưởng khoa Ngoại cũng phải phủi tay nhường cho người khác, anh ta không bực tức được sao?”
Tôn Phụng ăn một miếng, ngẩng đầu lên gật đầu, “Thì ra cậu đang lợi dụng tôi…”
“Ây…Tôi bắt buộc phải chen ngang câu nói của chị, sao lại có thể dùng từ lợi dụng khó nghe vậy, tôi thành tâm thành ý mời chị tới, chị tới đây làm việc là niềm vinh dự của bệnh viện số Một chúng tôi.”
“Được rồi, tôi chỉ tùy tiện nói thôi, rõ ràng cậu đạt được mục đích dễ dàng mà còn tỏ ra không có gì, đồ ăn nguội cả rồi mau ăn đi.”
Buổi chiều, Tôn Phụng đang xem bệnh án của bệnh nhân trưởng khoa Trương bàn giao cho cô thì điện thoại đặt trên bàn rung lên, Tôn Phụng nhìn qua người gọi, là một số máy bàn rất quen, nhất thời cũng không nghĩ nhiều liền ấn nghe, “Alo…”
“Tôn Phụng, là anh…”
Bây giờ Tôn Phụng mới nhớ ra là số điện thoại bàn của phòng viện trưởng trước đây, chẳng trách lại quen vậy, “Ừ, có chuyện gì không?”
“Nghe nói em đã đi làm ở bệnh viện số Một.”
“Anh nắm bắt tin tức nhanh thật, mới có một buổi sáng đã biết rồi.”
“Đương nhiên, cùng làm trong một ngành mà.”
“Bây giờ em đang hơi bận, nếu như anh không có việc gì thì em cúp máy trước đây.”
“Dung Dung và Mã Đông vẫn chưa biết em về nước à?”

Trong lúc Tôn Phụng đang định cúp máy thì Vệ Cương nói tiếp ở đầu dây bên kia.
“Em vẫn chưa kịp nói với hai đứa, đợi một thời gian bận bịu xong công việc thì nói sau, hơn nữa công việc riêng của hai đứa cũng rất bận.”
“Anh đang định hai nhà chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm” Bây giờ Vệ Cương cũng không dám hẹn riêng Tôn Phụng, chỉ đành lấy cớ cả nhà gặp nhau.
“Đợi em có thời gian đã, mấy hôm nay đang bận bàn giao công việc, em tắt máy đây.” Tôn Phụng không để Vệ Cương có cơ hội nói tiếp, liền tắt máy luôn.
Lúc tan làm, Tôn Phụng vừa vào chen chúc trong thang máy thì nhìn thấy Lăng Viễn ở trên đang đi xuống, nhưng trong thang máy rất đông người chỉ có thể cười gật đầu với anh, sau đó quay người đi.
Đến tầng 1, Tôn Phụng đi ra thang máy trước, Lăng Viễn từ phía sau đuổi theo cô, “Tối nay chị có bận gì không?”
Tôn Phụng mò mẫm tìm chìa khóa xe trong túi, “Tôi không.”
“Vậy đến chỗ tôi ăn đi.”
“Thôi bỏ đi, đi làm cả ngày cậu không mệt à?”
“Chị đến rồi tôi còn mệt gì nữa.”
Lăng Viễn nói câu này hoàn toàn không có suy nghĩ, nhưng Tôn Phụng cũng không hiểu, “Gì cơ?”
“Ý của tôi là chị đến làm trưởng khoa Ngoại ở bệnh viện số Một, đã giải quyết được vấn đề lớn của tôi, tôi còn mệt gì nữa.”
“Ăn uống để hôm khác nói sau, hôm nay tôi muốn nghỉ ngơi.”
“Được, vậy hôm khác nhé.”
Tôn Phụng vừa bước chân vào nhà thì Mã Đông gọi điện đến.
“Mẹ, con nghe Dung Dung nói mẹ đã về nước làm việc?” Mã Đông hỏi Tôn Phụng trong điện thoại.

“Ừ, hơi đột xuất nên mẹ vẫn chưa kịp nói với hai đứa.

Con và Dung Dung vẫn ổn chứ?”
“Bọn con vẫn thế, cuối tuần này cả nhà mình cùng ăn bữa cơm đi.”
“Được, vậy cuối tuần cùng đi ăn.” Tôn Phụng biết rõ bữa cơm đó sẽ có Vệ Cương, nhưng cô cũng muốn gặp Mã Đông và Vệ Dung.
Thứ Sáu, trưởng khoa Trương đến thẳng phòng làm việc của viện trưởng, nói là đã bàn giao xong xuôi công việc với Tôn Phụng, tuần sau sẽ không tới bệnh viện nữa.
Lăng Viễn nhíu mày, không biết người này còn giở trò gì nữa, “Vậy sao, nếu như trưởng khoa Tôn không có ý kiến gì nữa thì làm theo như anh nói đi.”
Đợi trưởng khoa Trương rời khỏi, Lăng Viễn cầm điện thoại lên gọi cho Tôn Phụng.
Tôn Phụng đang hội chẩn một ca bệnh ở khoa Nhi, nhìn số máy gọi đến liền ấn nghe, “Viện trưởng Lăng, tôi đang bận, lát nữa tìm cậu sau.”
Đặt điện thoại xuống, Tôn Phụng nhìn sang bác sĩ điều trị chính bên cạnh nói, “Em nói tiếp đi.”
Sau khi bác sĩ điều trị chính của đứa bé báo cáo tình hình xong xuôi nhìn Tôn Phụng với gương mặt rất nghiêm trọng, “Trong nước ca phẫu thuật như này vẫn chưa có bác sĩ nào dám làm, vốn dĩ bố mẹ cháu bé đã định đưa cháu bé sang Mỹ làm phẫu thuật, nhưng nghe nói chị về bệnh viện chúng ta nên muốn để chị tới xem xem, xem chị có thể thực hiện ca phẫu thuật này hay không, như vậy thì họ không cần đi Mỹ nữa, hơn nữa tình hình hiện tại của cháu bé không thể đi chặng bay đường dài.”
Tôn Phụng xem lại báo cáo kiểm tra và bệnh án của đứa bé một lần nữa, “Vậy thì để tôi thực hiện, phải nhanh chóng sắp xếp tiến hành ca phẫu thuật này.”
Tôn Phụng nhìn đồng hồ rồi nói tiếp, “Sắp xếp vào chiều mai đi.”
“Chiều mai? Ngày mai là cuối tuần, chị tăng ca ạ?”
“Ừ, ngày mai mọi người chuẩn bị kỹ lưỡng, tôi sẽ tới đúng giờ để thực hiện ca phẫu thuật.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi