QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI LÀ EM


Nhân viên phục vụ mang rượu vang lên, Lăng Viễn liền mở luôn nắp bằng gỗ của chai rượu vang, rót vào ly của mình và của Tôn Phụng.
Lăng Viễn cầm ly rượu đế cao lên, cụng ly với Tôn Phụng, “Sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn anh, không ngờ hôm nay còn có thể đón sinh nhật ở nơi này.” Tôn Phụng nâng ly lên nhấp một ngụm nhỏ.
“Trước đây em đón sinh nhật thế nào?”
“Cũng không có gì đặc biệt, em thường ăn cùng con trai một bữa.”
“Vậy sau này, anh sẽ cùng em đón sinh nhật, được không?” Thấy tâm trạng Tôn Phụng rất tốt nên Lăng Viễn mạnh dạn hỏi dò.
Tôn Phụng không trả lời, cười với Lăng Viễn rồi cúi đầu ăn.
Một lát sau, Lăng Viễn lấy cớ đi vào trong nhà vệ sinh, lúc ra trên tay ôm một đóa hoa hồng 99 bông, tay còn lại là một hộp quà màu đỏ, “Sinh nhật vui vẻ, đây là quà anh tặng em.”
Tôn Phụng kinh ngạc dùng tay che miệng, cô vốn tưởng rằng Lăng Viễn chỉ sắp xếp bữa tối này thôi, không ngờ còn có hoa và quà nữa.

Cô đứng dậy, đỡ lấy quà và hoa trên tay anh, “Lăng Viễn, cảm ơn anh.”
“Em không mở quà ra xem sao?”
Tôn Phụng mở hộp ra, bên trong là một chiếc đồng hồ Reverso One của Jaeger – LeCoultre đang nằm lặng lẽ trong đó, “Woa, Reverso One, món quà này rất quý trọng.”
“Thấy bình thường em thích đeo đồng hồ nên anh chọn chiếc đồng hồ này làm quà sinh nhật, để anh đeo giúp em.”

Lăng Viễn nói rồi nắm lấy tay Tôn Phụng, tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay trái của cô ra rồi lấy chiếc đồng hồ trong hộp đeo lên giúp cô,
“Ừm, rất đẹp, anh cũng rất có mắt nhìn đấy chứ.”
Tôn Phụng nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, “Ừm, rất đẹp, chỉ là quá quý trọng thôi.”
Lăng Viễn tiến lên một bước nhìn Tôn Phụng với ánh mắt thâm tình, “Em biết trong lòng anh em quan trọng cỡ nào không? Vậy nên chiếc đồng hồ này không là gì cả.”
Tay của Tôn Phụng đưa tay lên ôm lấy lưng Lăng Viễn, “Lăng Viễn, em sợ....Em sợ có một ngày anh sẽ hối hận.”
“Lại nói lung tung rồi, anh có gì mà phải hối hận chứ?”
Ăn xong hai người quay về khách sạn, Tôn Phụng mở cửa phòng ra, “Vậy...Em về phòng đây, anh nghỉ ngơi sớm đi.

Ngủ ngon!”
Đột nhiên Lăng Viễn gọi cô lại, “Tôn Phụng...Anh có thể vào trong ngồi một lát được không?”
Tôn Phụng né người,”Anh vào đi.”
Sau khi vào phòng, Tôn Phụng cúi người đặt bó hoa lên bàn trà.

Vừa đứng dậy thì ở eo có một vòng tay ấm áp, Lăng Viễn ôm cô từ phía sau, “Đúng là con người có lòng tham không đáy, từ lúc đầu tiên muốn cùng em uống một ly trà, sau khi uống trà rồi lại muốn cùng em ăn một bữa cơm, muốn nghe câu chuyện của em, muốn nói tâm sự với em, muốn nắm tay em, muốn ôm lấy em...”
Bàn tay của Tôn Phụng phủ lên đôi bàn tay của anh đang đặt ở eo cô.
“Cũng là vì lòng tham đấy đã khiến anh chưa giải quyết ổn thỏa việc của mình, mặc kệ tất cả mà theo đuổi em, hại em đã phải trải qua những chuyện không vui, đã khiến em bị tổn thương.”
Tôn Phụng quay người lại, vuốt v3 khuôn mặt của Lăng Viễn, “Đồng ý với em, chúng ta không nhắc lại việc trước đây nữa, được không?”
Lăng Viễn gật đầu, ghé sát vào tai cô thì thầm, “Được, anh đồng ý với em.” Nói rồi cắn nhẹ tai cô.
Bộ phận mẫn cảm đột nhiên tê dại, Tôn Phụng không tự chủ mà khẽ rên thành tiếng, ôm chặt lấy cổ Lăng Viễn.
Tay của Lăng Viễn lướt tới trước ngực Tôn Phụng, cởi cúc áo khoác ngoài của cô ra, chiếc áo mangto màu tím than dần dần trượt xuống sàn nhà.

Khi Lăng Viễn cởi đến nút áo thứ ba của chiếc áo sơ mi trên người cô thì đột nhiên ngoài cửa có tiếng chuông.
Tôn Phụng cúi đầu nhìn sắc xuân đang thoắt ẩn thoắt hiện trước ngực mình, vội vàng cài khuy áo sơ mi lại, sau đó nhìn sang Lăng Viễn với ánh mắt tội lỗi,
“Em xin lỗi, em đi mở cửa đã.”
Lăng Viễn dùng lực chà mạnh gương mặt mình rồi ngồi xuống sofa, ép mình bình tĩnh lại.
“Xin hỏi chị có phải là chị Tôn Phụng không?” Nhân viên khách sạn đang đứng ngoài cửa, trên tay cầm một chiếc hộp của bên giao hàng.

“Đúng vậy, tôi là Tôn Phụng.”
“Đây là đơn hàng của chị, chị nhận đi ạ.”
Tôn Phụng cầm chiếc hộp đi vào phòng, “Ai gửi đồ cho em mà còn gửi tới đây vậy?”
Lăng Viễn giúp cô xé chiếc hộp ngoài ra, lấy tấm thiệp và chiếc hộp bên trong, “Hình như là quà tặng em.”
“Quà? Lẽ nào là Dung Dung gửi tới, hôm qua Dung Dung có gọi điện hỏi em ở đâu.” Tôn Phụng nói rồi mở hộp trang sức ra, bên trong là một dây chuyền với mặt là hai chiếc nhẫn lồng vào nhau dòng Love của Cartier, “Dây chuyền đẹp quá, em thích nhất dòng này.” Lời vừa nói ra, ngay tức khắc Tôn Phụng cảm thấy có gì đó bất thường, dù Vệ Dung có tặng mình dây chuyền thì cũng sẽ không tặng dòng này.

Tôn Phụng đang định đi lấy tấm thiệp để nhìn xem người gửi quà là ai, nhưng đã bị Lăng Viễn nhanh hơn một bước.
Trên tấm thiệp viết: Tôn Phụng, sinh nhật vui vẻ, anh mãi yêu em.

Ký tên ở phía góc dưới bên phải là Vệ Cương.
Sắc mặt Lăng Viễn lập tức kéo xuống, “Thì ra vẫn là Vệ Cương hiểu em, biết em thích dòng dây chuyền này nhất.” Nói rồi, anh nhìn lướt qua chiếc dây chuyền trong hộp, trên đó còn có hai chiếc nhẫn lồng vào nhau, hàm ý trong đó không cần nói cũng biết.
“Vệ Cương? Sao lại liên quan tới anh ấy?” Tôn Phụng cầm lên tấm thiệp Lăng Viễn vừa để xuống, sau đó chột dạ nhìn Lăng Viễn,
“Lăng Viễn, em căn bản không biết là việc này, sao anh ấy đột nhiên lại...”
Lăng Viễn ngắt lời cô, “So với món quà anh tặng, có lẽ em thích món quà anh ta tặng hơn.

Anh về phòng đây, em nghỉ sớm đi.”
Tôn Phụng biết Lăng Viễn đang tức giận, bước lên kéo lấy cánh tay của Lăng Viễn, “Lăng Viễn, anh đừng như vậy, em thật sự không biết là chuyện gì...”
Lăng Viễn sững lại một lát rồi buông bàn tay Tôn Phụng ra, đi thẳng ra ngoài cửa, sau đó là một tiếng đóng cửa rất lớn, Tôn Phụng không kiềm chế được mà giật mình theo tiếng đóng cửa.
Quay đầu, Tôn Phụng nhìn hộp trang sức đang mở đặt trên bàn, cầm dây chuyền đó lên xem lại, cuối cùng lại đặt vào trong hộp đóng nắp lại.


Vốn sẽ là một đêm thật đẹp, đột nhiên lại bị xáo trộn bởi một hộp đồ.

Tôn Phụng thở dài rồi đi vào trong nhà tắm.
Trước khi rửa mặt, cô cởi đồng hồ đeo trên tay trái để xuống dưới bồn rửa mặt.

Sau đó nói với mình trong gương, “Thực ra em thích chiếc đồng hồ anh tặng hơn.”
Sáng hôm sau, sau khi Tôn Phụng tỉnh dậy liền tới phòng Lăng Viễn, ấn hai lần chuông bên trong đều không có bất kỳ động tĩnh nào.

Tôn Phụng lại quay về phòng mình, lấy điện thoại gọi cho Lăng Viễn, nhưng lại đang trong trạng thái tắt máy.
Cho đến tận trưa, Tôn Phụng vẫn không tìm thấy Lăng Viễn, mà chiều nay cô có chuyến bay về Bắc Kinh, cô không thể không thu dọn hành lý, đến sảnh trả phòng.
Lúc nhân viên lễ tân đang làm thủ tục cho cô, cô liền thuận tiện hỏi, “Xin hỏi anh Lăng ở phòng 3211 đã trả phòng chưa?”
Nhân viên lễ tân tra một lát rồi nói, “7 giờ sáng nay anh Lăng đã làm thủ tục trả phòng rồi ạ.”.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi