QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Tiếng chuông liên tục vang lên, mãi đến khi Giang Diễn mất hết kiên nhẫn và trực tiếp cúp máy.

Sơ Hiểu Hiểu có thể dễ dàng tưởng tượng ra dáng vẻ chó cùng rứt giậu của người bên kia đầu dây.

“Vương Nghĩa Khánh, nam, quê ở thành phố C, sinh ngày 19 tháng 3 năm 1981, học trung cấp kỹ thuật, những năm đầu dựa vào độ hot của bất động sản mà kiếm được một ít tiền, năm 2005 anh ta bị kết án ba năm sáu tháng tù giam vì tội chiếm dụng trái phép tiền ký quỹ của công, năm 2007 mãn hạn tù, năm 2008 bị giam mười lăm ngày vì tội nghi hút m4 túy, sau đó mở công ty người mẫu.”

Cảnh tượng hai bên đường dần dần lùi lại, Sơ Hiểu Hiểu liếc mắt nhìn Giang Diễn đang ngồi ở vị trí ghế lái, ngẫm nghĩ rồi nói: “Nếu tôi nhớ không lầm, Tô Du cũng thuộc công ty của Vương Nghĩa Khánh.”

Đầu mày Giang Diễn khẽ nhúc nhích, trong đầu hiện lên hình ảnh vào rạng sáng ngày Liêu Tĩnh bị sát hại, Sơ Hiểu Hiểu cùng người nọ giằng co, giương cung bạt kiếm.

Sau đó Tô Du bị mang về điều tra, cũng một mực chắc chắn rằng Sơ Hiểu Hiểu cực kỳ khả nghi, trước đó còn nghe Liêu Tĩnh thường nói Sơ Hiểu Hiểu là người hay mang thù, giữa hai người kết thù không nhỏ.

Có điều hỏi cụ thể kết thù như thế nào thì Tô Du lại không rõ lắm, chỉ nói là hai người ở phim trường thường xuyên không hợp ý nhau. Mà Tô Du có thể có được ngày hôm nay cũng xem như là do Liêu Tĩnh giới thiệu cô ta với Vương Nghĩa Khánh, một tay bồi dưỡng nên, xảy ra chuyện đương nhiên là đứng về phía Liêu Tĩnh.

Nhớ tới Tô Du, Sơ Hiểu Hiểu không khỏi thở dài, vốn cô ta cũng là người tốt nhưng tính tình lại khăng khăng cố chấp, gặp phải Liễu Tĩnh ‘đưa than ngày tuyết’*, thế là suốt ngày cùng Liêu Tĩnh kết bè kết phái, nghiễm nhiên trở thành nữ phụ đáng ghét vạn năm, đen từ trong ra ngoài.

(*Đưa than ngày tuyết: chỉ việc cứu giúp người trong lúc khẩn cấp.)

Đang nghĩ ngợi, Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên liếc nhìn Giang Diễn, khó hiểu hỏi: “Chiếc mô tô bảo bối trị giá bảy con số ngầu lòi bá đạo điên cuồng của anh đâu rồi?”

Giang Diễn: “...”

Giang Diễn: “Cô học mấy tính từ đó từ đâu vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu: “Sử dụng tính từ như vậy chưa đủ chuẩn xác sao?”

Giang Diễn chế nhạo: “Sợ lại bị cô chấm m.út nên cho đồng nghiệp mượn rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “……”

Sơ Hiểu Hiểu: “Xí! Ai mà thèm chấm m.út anh chứ!”

Giang Diễn lặng lẽ cười cười, ánh mắt vẫn dán chặt vào con đường phía trước.

Sơ Hiểu Hiểu lại nhớ tới giọng nói khi cô ngồi sau chiếc xe mô tô, cùng bờ vai rộng eo thon giống hệt với cái giá áo trời sinh của Giang Diễn.

Cô chậc khẽ hai tiếng, lại lấm la lấm lét liếc mắt nhìn Giang Diễn: “Đúng rồi, tôi nghe nói anh công tác đã nhiều năm nhưng vẫn chưa có bạn gái?”

Lời này khiến sắc mặt Giang Diễn chợt trầm xuống, cũng không biết tên nào lại bị cô gái này dụ dỗ mà dám khua môi múa mép sau lưng anh.

Sơ Hiểu Hiểu thoáng khựng lại, rốt cuộc cũng tóm được cơ hội trêu chọc lại anh: “Hay là nơi nào đó có vấn đề?”

Giang Diễn: “……”

Giang Diễn cười lạnh: “Cô Sơ rất có kinh nghiệm nhỉ?”

“Cái này thì đúng là không có.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Con người tôi ít kết giao bạn bè, sau khi từ viện điều dưỡng ra thì không thích giao tiếp với người khác nhiều nữa.”

Đồng tử Giang Diễn khẽ xoay chuyển, môi mỏng lập tức mím lại thành một đường, sau một lúc trầm mặc mới nói: “Nhìn không ra đấy.”

Nghe nói PTSD khó trị thường đi kèm với chứng mất ngủ, dễ cáu kỉnh, thậm chí là trốn tránh xã hội, chỉ là...

Qua lại mấy ngày nay, Giang Diễn thật sự không nhận ra Sơ Hiểu Hiểu gặp khó khăn trong phương diện xã giao.

“Mấy năm nay đã khá hơn nhiều rồi.” Sơ Hiểu Hiểu thản nhiên nói.

Giang Diễn hỏi: “Sao lại nói vậy?”

Sơ Hiểu Hiểu mỉm cười, nụ cười này để lộ lúm đồng tiền bên sườn mặt: “Trước kia chỉ cần có đàn ông tiếp cận tôi, ta sẽ cảm thấy anh ta nhất định thèm muốn sắc đẹp của tôi, mục đích không trong sáng.”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Bây giờ tôi nghĩ thông suốt rồi, dù sao vẻ ngoài quá mức xinh đẹp cũng không phải là lỗi của tôi.”

Giang Diễn: “...”

Giang Diễn nhất thời cũng không biết nên tiếp lời thế nào, lời trả đũa mỉa mai đã lên tới cổ họng, nhưng đột nhiên nghĩ đến gì đó anh lại mạnh mẽ đ.è xuống, hóa thành sự im lặng kéo dài.

Sơ Hiểu Hiểu lý giải vẻ mặt đột nhiên nghiêm túc của Giang Diễn thành nhàm chán, nghĩ tới nghĩ lui, cô cũng cảm thấy trò đùa của mình hơi lạ lùng, chợt có một cảm giác xấu hổ không nói nên lời.

“Nghe nhạc không?”

Cô tiện tay bật nhạc lên, còn chưa kịp có phản ứng lại, bên tai đã nghe thấy một khúc dạo đầu trữ tình rất quen thuộc, tiếp theo là giọng hát trong trẻo của cô Phí Ngọc Thanh——

Chân tình, giống như thảo nguyên rộng lớn...

Tầng tầng mưa gió, không thể cách trở...

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Sơ Hiểu Hiểu bất giác nghĩ tới cảnh tượng kỳ lạ “Anh đuổi theo em đi, đố anh bắt được em...” lập tức chuyển sang bài hát tiếp theo.

Phong cách âm nhạc đột nhiên vui vẻ, nhưng lại mơ hồ lộ ra một cảm giác khác thường ——

Giống như một cây cỏ biển cỏ biển——*

(*lời bài hát trong bài Điệu Múa Của Cỏ Biển – Tiêu Toàn.)

Sơ Hiểu Hiểu: Mẹ nó!

Ngoài sự im lặng thì vẫn là im lặng, dưới nhạc nền vui vẻ bàn chân khẽ lắc, bầu không khí giữa cô và Giang Diễn như có một cảm giác bông tuyết bay phấp phới và gió bắc xào xạc.

Sơ Hiểu Hiểu ý vị sâu xa nhìn về phía anh: “Bình thường anh hay nghe nhạc này à?”

Giang Diễn: “...”

Giang Diễn bỗng dưng nằm không cũng trúng đạn: “Đây đâu phải là xe của tôi!”

Có quỷ mới biết Trâu Hạo hay nghe những thứ gì!

Sơ Hiểu Hiểu nhẩm theo tiết tấu gật gật đầu: “Xin lỗi, thiếu chút nữa quên mất.”

Cô nghe thấy trong khoang mũi Giang Diễn như có như không phát ra một tiếng hừ nhẹ.

Cũng may chưa tới một chốc sau đã tới nơi, Sơ Hiểu Hiểu thở hắt ra một hơi thật dài, đang định nói lời cảm ơn thì chợt thấy Giang Diễn đỗ xe vào bãi đậu xe, sau đó cởi dây an toàn.

Sơ Hiểu Hiểu nghi ngờ nhìn động tác của anh, thấy tiếp theo Giang Diễn đẩy cửa xe ra, duỗi đôi chân dài tiêu sái bước ra ngoài.

Sơ Hiểu Hiểu mờ mịt hỏi: “Anh đi đâu vậy?”

Giang Diễn vòng qua đầu xe, từ tr.ên cao nhìn xuống hỏi lại: “Cô đi đâu?”

Sơ Hiểu Hiểu chỉ chỉ vào bảng hiệu của câu lạc bộ nhà hàng ở góc đường.

Là một nhà hàng vừa khai trương cách đây không lâu.

Giang Diễn khẽ gật đầu, nói: “Đi thôi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Sao?”

Cô bước nhanh đuổi theo Giang Diễn.

Giang Diễn nhàn nhạt nói: “Nếu cô đã bằng lòng không màng nguy hiểm phối hợp với công việc của chúng tôi, tôi đương nhiên phải có nghĩa vụ bảo đảm an toàn của cô.”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

Sơ Hiểu Hiểu: “Còn có loại phúc lợi này sao?”

Giang Diễn nhẹ nhàng liếc nhìn cô.

Sơ Hiểu Hiểu tò mò hỏi: “Là kiểu vệ sĩ bám sát 24/24 ấy hả?”

Giang Diễn: “...Nói thừa.”

Sơ Hiểu Hiểu kinh ngạc chớp chớp mắt.

Giang Diễn: “Đương nhiên không phải.”

Dứt lời, Sơ Hiểu Hiểu cố hết sức nhón chân đội chiếc mũ lưỡi trai trong tay lên đầu anh, mất mát nói: “Vậy thì thật đáng tiếc.”

Giang Diễn nhíu mày: “Lại làm gì nữa?”

Sơ Hiểu Hiểu nói như lẽ đương nhiên: “Dưới loại tình huống này, cảnh sát hình sự các anh không cần ngụy trang một chút sao? Đội mũ hoặc là mang kính râm gì đó?”

Giang Diễn không thích đội mũ, ngoài miệng lại giải thích: “Ngụy trang quá mức ngược lại sẽ thu hút sự chú ý của người khác, cô không hiểu sao?”

Đúng là có đạo lý này.

Giống như ở trong nhà mà bung dù vậy, người khác không hiếu kỳ nhìn lại vài lần thì chắc chắn là bị mù.

Sơ Hiểu Hiểu suy tư vài giây: “Vậy có thể anh sẽ gặp nguy hiểm đấy.”

Giang Diễn hiếm khi khiêm tốn xin chỉ bảo: “Sao lại nói vậy?”

“Vẻ ngoài quá mức điển trai.” Sơ Hiểu Hiểu cong cong khóe mắt nhìn anh mỉm cười, “Hạc trong bầy gà, muốn làm cho người khác không chú ý cũng khó.”

Giang Diễn: “...”

Anh đè vành mũ xuống, mặt không cảm xúc đánh giá: “Nói nhảm.”

Nói xong sải bước đi về hướng nhà hàng.

Sơ Hiểu Hiểu đi theo phía sau Giang Diễn, bước nhanh nhỏ giọng nói: “Đợi tôi với!”

Cô như cười như không, lại e sợ gặp phải người nào đó nhận ra mình chính là nữ diễn viên đang tiếng xấu lan tràn kia, đành phải đè thấp giọng ai oán nói: “Anh đi nhanh như vậy, biết phòng nào sao?”

Cửa kính tự động mở ra, Sơ Hiểu Hiểu báo tên Giản Diệc Bạch, sau đó có nhân viên dẫn bọn họ vào căn phòng tr.ên lầu hai.

Ngay lúc nhìn thấy Sơ Hiểu Hiểu, sắc mặt Giản Diệc Bạch hoàn toàn có thể dùng mấy chữ “Một lời khó nói hết” để hình dung, giống như chỉ cần chờ Sơ Hiểu Hiểu ngồi xuống là sẽ tận tình khuyên bảo hết nước hết cái vậy.

Kết quả lại không ngờ phía sau còn có một người đi theo, Giản Diệc Bạch rõ ràng có chút sửng sốt.

Sau đó, khi Giang Diễn ngẩng đầu để lộ khuôn mặt dưới vành mũ kia, biểu cảm của Giản Diệc Bạch lập tức chuyển từ ngạc nhiên sang khó xử, cuối cùng lại trở thành ý vị sâu xa, vẻ mặt phức tạp liếc nhìn Sơ Hiểu Hiểu.

Sơ Hiểu Hiểu thấy Giang Diễn đút hai tay vào túi không có ý định ngồi xuống, cô cũng dứt khoát tiếp tục đứng bên cạnh anh.

Giản Diếc Bạch vừa nhìn đã biết là người có gia giáo tốt, sắc mặt chỉ khó coi nửa phút, ngay sau đó lại là vẻ gió xuân lướt nhẹ qua mặt, khách khí nói: “Ngồi đi, chỉ mới gọi ít món Hiểu Hiểu thích ăn, không biết cảnh sát Giang khẩu vị như thế nào?”

“Không mời tự đến, thật là ngại quá.” Giang Diễn cong cong khóe môi, đang muốn nói tiếp gì đó thì tiếng chuông vang lên.

Sắc mặt Giản Diệc Bạch không hề thay đổi.

Giang Diễn nói: “Xin lỗi, tôi nhận cú điện thoại đã.”

Dứt lời lại lui ra ngoài.

Vẻ mặt của Giản Diệc Bạch cuối cùng cũng sầm xuống, nhìn chằm chằm về phía Sơ Hiểu Hiểu đang đứng. Đôi đồng tử trong vắt của người đàn ông như quét qua vô số đám mây đen dày đặc, cuốn theo tiếng sấm sét sắp phun trào, lại bất đắc dĩ chỉ có thể cố nén, lấy chuyện này để khảo nghiệm chút định lực ít ỏi của mình.

Để ý thấy tầm mắt của Giản Diệc Bạch, Sơ Hiểu Hiểu thu lại ánh mắt đang nhìn theo Giang Diễn vừa đi xa. Nhìn thấy dáng vẻ của Giản Diệc Bạch như phủ một tầng băng lạnh, cô cũng không sợ hãi mà vẫn lãnh đạm đối diện với tầm mắt của anh ta.

Giản Diệc Bạch hỏi: “Chuyện gì đây?”

Sơ Hiểu Hiểu trả lời: “Không phải em đã nói rồi sao, cảnh sát Giang sẽ phụ trách đưa đón em, không cần lo lắng.”

Giản Diệc Bạch không nói một lời, hiển nhiên là không vừa lòng với câu trả lời của cô.

Sơ Hiểu Hiểu có chút do dự, vẫn hỏi: “Làm sao vậy?”

Giản Diệc Bạch: “Sáng sớm tinh mơ em cũng không nói gì với Trần Tuyết đã lén chuồn ra ngoài, nếu không phải anh hỏi, dám chừng bây giờ vẫn chưa biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, em không định nói cho anh biết một chút gì sao?”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn Giản Diệc Bạch, trong đầu lại nghĩ tới bóng lưng đã chủ động kéo lấy cổ anh ta và hôn tr.ên ảnh chụp kia, lòng cô tràn đầy nghi ngờ nhưng không biết nói rõ thế nào, chỉ thuận miệng nói: “Em đã giải thích qua, em chỉ là không muốn khiến mọi người lo lắng thôi.”

“Chỉ là một lá thư đe dọa thôi mà, đâu đến nỗi khiến cho tên họ Giang kia như âm hồn không tan?” Thái độ dửng dưng của Sơ Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng khiến sự kiên nhẫn của Giản Diệc Bạch đến mức cực hạn, “Em biết anh đang nói gì không?”

Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu thoáng “Lộp bộp”, nhớ tới cuộc điện thoại đã gọi cho Vương Nghĩa Khánh kia.

Chuyện này, cô chắc chắn sẽ không thẳng thắn thú nhận với Giản Diệc Bạch.

Chỉ là tình hình hiện tại không thể không đưa ra một lời giải thích hợp lý.

Sơ Hiểu Hiểu rốt cuộc cũng thỏa hiệp, buông tay: “Không giấu gì anh...”

Giản Diệc Bạch híp híp mắt.

Sơ Hiểu Hiểu ngồi xuống đối diện Giản Diệc Bạch, thật cẩn thận nói: “Tạm thời anh đừng nói với ai khác nhé, thật ra em đang hẹn hò với cảnh sát Giang.”

—hết chương 14—

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi