QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Trong lòng Sơ Hiểu Hiểu chấn động, nhất thời đứng ngồi không yên, lảo đảo xuống giường chạy ra ngoài phòng bệnh.

Chung Ý hoảng sợ, vội vàng đi theo phía sau định giúp đỡ bệnh nhân đã hôn mê mấy ngày trước đó, đáng tiếc bệnh nhân này chạy còn nhanh hơn cô ấy, đầu cũng không ngoảnh lại.

Chung Ý khóc không ra nước mắt, đành phải đè thấp giọng ở phía sau gọi giật cô lại: “Chị dâu, cô chờ một chút, đừng để ngã!”

Sơ Hiểu Hiểu mắt điếc tai ngơ, trong đầu ong ong dữ dội, chỉ nhớ tới những lời vừa rồi Chung Ý rối rắm nói ra —— “Ngày đó đội trưởng Giang vì che chở cho cô, không cẩn thận trúng một phát súng, sau đó còn...”

Loảng xoảng! Đĩa trái cây ở tủ đầu giường bị chiéc chăn bông nhấc lên quét ngã đầy đất.

Bị trúng một phát súng......

Sao lại trúng một phát súng chứ...

Sơ Hiểu Hiểu lảo đảo đi tới giường bệnh mà Chung Ý chỉ, không đợi gõ cửa đã bất chấp xông vào.

Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, người cô ngày nhớ đêm mong đang lẳng lặng nằm tr.ên giường bệnh, lông mi rủ xuống, khuôn mặt tuấn tú so với trong ấn tượng đã gầy gò không ít, ngũ quan càng thêm anh tuấn.

“Giang...Giang Diễn...”

Vừa lên tiếng đã không giấu được sự hoảng sợ cùng bi thương, Sơ Hiểu Hiểu vỗ về sườn mặt lạnh lẽo của người trước mặt, đầu ngón tay không ngừng run rẩy.

“Chị dâu, cô đừng khóc.” Chung Ý nhất thời luống cuống, “Không có việc gì đâu, đội trưởng Giang chắc chắn sẽ không sao hết.”

“Giang Diễn! Giang Diễn!”

Khuôn mặt Sơ Hiểu Hiểu một giây trước khó khăn lắm mới có chút khí sắc, bây giờ lại trở nên trắng bệch, đầu óc trống rỗng.

Tại sao có thể như vậy...

“Giang Diễn...” Nước mắt Sơ Hiểu Hiểu lộp bộp rơi xuống như hạt châu đứt đoạn, tay chân luống cuống nỉ non, “Xin lỗi anh, xin lỗi anh, đều do em không tốt, đều là lỗi của em...”

Nước mắt che kín hai mắt, trong thế giới lờ mờ, cô đột nhiên lại bắt đầu không phân biệt rõ hiện thực hay ảo cảnh, tất cả những hình ảnh khiến cô sợ hãi, những cảnh tượng nhuốm đầy máu lần lượt hiện lên trong tâm trí cô.

“Anh đừng bỏ em lại được không, em sợ.” Sơ Hiểu Hiểu thút thít thở hổn hển không ra hơi, cô càng nói càng siết chặt bàn tay lạnh như băng của Giang Diễn, ghé sát mặt mình tới, “Em chỉ còn lại một mình anh thôi, không phải anh nói anh sẽ ở bên em sao...”

“...”

“Em thích anh, rất thích anh...”

Sơ Hiểu Hiểu cũng không rõ lời này rốt cuộc là nói cho Giang Diễn nghe hay là nói cho mình nghe, rõ ràng khóc không thành tiếng nhưng lại nói rất dông dài.

“Không phải nói lấy thân báo đáp, không phải anh thì không gả sao, trừ anh ra em không muốn một người nào nữa...”

“...”

“Em tìm anh nhiều năm như vậy, vất vả lắm mới tìm được, anh đừng bỏ em lại được không...”

“...”

“Lần trước anh cho em kẹo em còn chưa kịp ăn, nhiều ngày như vậy chắc là tan rồi.” Sơ Hiểu Hiểu buồn bã nói, “Anh mua lại cho em được không...”

“...”

“Em biết tính tình em không tốt, em có rất nhiều khuyết điểm, anh không thích chỗ nào em sẽ sửa lại mà...”

“...”

“Anh đừng ghét bỏ em.” Sơ Hiểu Hiểu nói, “Anh đừng bỏ em lại một mình.”

Ý thức Sơ Hiểu tan rã, cúi người hôn lên mặt Giang Diễn.

Khi ngẩng đầu lên, khóe mắt chợt thấy đôi mắt đen nhánh của người nọ hơi mở ra, bình tĩnh nhìn cô.

Chỉ trong nháy mắt mà tựa như đã trôi qua vạn năm thời gian.

Sơ Hiểu giật mình, nhất thời quên cả thở.

Giọng Giang Diễn nhẹ nhàng, có chút buồn cười nhưng lại chứa đầy sự dịu dàng hiếm có.

“Không cần sửa.” Giang Diễn khẽ nói, “Như vậy là tốt rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “....”

Sơ Hiểu Hiểu sửng sốt một lúc lâu, sau đó khóc càng dữ dội hơn, nước mắt nước mũi dâng trào khiến Giang Diễn sợ ngây người, vội vàng kêu Chung Ý lấy khăn giấy tới, sau đó nhận lấy luống cuống tay chân lau nước mắt cho cô.

Cho đến khi Sơ Hiểu Hiểu khóc mệt mỏi, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại.

Cô càng nghĩ càng thấy không đúng, đôi mắt còn mang theo nước mắt liếc ngang liếc dọc gương mặt dở khóc dở cười của Giang Diễn vài vòng, siết chặt cổ họng hỏi: “Anh tỉnh lại lúc nào?”

Giang Diễn nửa ngồi ở đầu giường, tay còn nắm chặt lòng bàn tay đẫm mồ hôi lạnh của Sơ Hiểu Hiểu, nghe vậy ngước mắt nhìn cô: “Hửm?”

Trong giọng Sơ Hiểu Hiểu còn lưu lại sự run rẩy không dễ nhận ra: “Anh nghe được bao nhiêu rồi?”

Giang Diễn hơi trầm ngâm, chậm rãi nói: “Thích anh, rất thích anh.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn: “Lấy thân báo đáp, không phải anh thì không gả, trừ anh ra thì không cần ai cả.”

Sơ Hiểu Hiểu: “....”

Giang Diễn: “Đừng ghét bỏ em, đừng bỏ lại em một mình.”

Giang Diễn vừa nói, ý cười tr.ên mặt càng đậm hơn, khóe môi không kiềm chế được nhếch khẽ.

Sơ Hiểu Hiểu ngượng ngùng vô cùng, vừa rồi cô...

Vừa rồi cô nói cái quỷ gì vậy?! “Em, em, em...” Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, “Anh, anh...

đê tiện!”

Giang Diễn vẻ mặt vô tội: “Anh đã nói gì đâu chứ.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Im lặng nửa giây, hai người không hẹn mà cùng quay đầu, cuối cùng cũng ý thức được phòng bệnh còn có người thứ ba.

Chung Ý: “!!!”

Chung Ý rùng mình, đi không được mà ở lại cũng không xong, giả vờ làm người tàng hình cả nửa ngày trời, rốt cục tới giờ mới có chút cảm giác tồn tại, nhưng sau lưng lại như đang mang một bóng đèn, không hiểu sao cảm thấy bị hai người này nhìn chằm chằm còn không bằng làm người tàng hình thì hơn! Chung Ý: “Tôi...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Không phải chị nói...”

“Là vết thương do súng.” Chung Ý vô cùng ấm ức, “Trầy xước cũng là vết thương mà, cũng rất nghiêm trọng, sơ sẩy một chút là mất mạng ngay.”

Sơ Hiểu Hiểu: “....”

Chung Ý: “Hơn nửa tháng không tài nào chợp mắt, sốt gần đến bốn mươi độ, ngay cả bà Giang cũng lo lắng liệu sau này hai người có bị ngốc giống nhau không.”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Chung Ý tội nghiệp chớp chớp mắt: “Huống hồ tôi đã nói với chị dâu rồi, đội phó Giang hẳn là không sao, nhưng cô ấy không để ý đến tôi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “....”

Hai gò má Sơ Hiểu Hiểu ửng đỏ, vệt đỏ còn kéo dài tới tận mang tai, nghẹn nửa ngày trời chỉ thốt ra được một câu: “Tôi mặc kệ, mấy người chắc chắn là cùng một giuộc!”

Giang Diễn nghe vậy ho nhẹ một tiếng, lập tức thu hút ánh mắt của Sơ Hiểu Hiểu đang không ngừng giận dữ.

Vừa thấy vẻ mặt này của cô, Giang Diễn vô thức nhướng nhướng hàng lông mày.

“Còn anh nữa.” Sơ Hiểu Hiểu trừng mắt, “Rõ ràng là anh giả vờ ngủ!”

Giang Diễn: “Anh...”

Sơ Hiểu Hiểu: “Anh đã sớm tỉnh rồi đúng không?!”

Giang Diễn trầm mặc một giây, thay đổi biểu cảm còn nhanh hơn thời tiết, bỗng dưng “Aiza” một tiếng, ấn đường nhíu lại thành núi nhỏ.

Sơ Hiểu Hiểu: “??? Giang Diễn hít sâu một hơi: “Lại bắt đầu đau rồi.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Hả?”

Sơ Hiểu Hiểu hoài nghi nhìn Giang Diễn, nhất thời cũng không biết rốt cuộc anh có lừa người hay không, chợt nghe Giang Diễn lại nói một câu: “Vết thương đau.”

Sơ Hiểu Hiểu đột nhiên cứng đờ, vội vàng nghiêng người: “Vết thương, vết thương ở đâu?”

Chung Ý cũng ngẩn ra, không ngờ tới người nào đó lúc trước máu me đầy mặt lại xem như không có việc gì, cách hơn nửa tháng lại bắt đầu kêu đau? Chuyện này xảy ra quá mức bí ẩn khiến Chung Ý hơn nửa ngày vẫn chưa tỉnh táo lại, nhưng liên tưởng đến chuyện đội trưởng nhà mình trước đây từng show ân ái như thế nào, trong nháy mắt tâm như gương sáng, bị đút đầy một miệng cẩu lương.

Một cẩu độc thân như cô ấy đã làm gì sai chứ? Cô đơn tịch mịch lạnh lẽo cũng thôi đi, cả ngày bận ch.ết bận sống, chẳng lẽ còn phải tiếp tục ở lại chỗ này để người khác đè tr.ên mặt đất mà hung hăng chà sát sao? Không được! Tất nhiên là không được! Cẩu độc thân cũng có tôn nghiêm của cẩu độc thân! Cho nên Chung Ý nhanh chóng quyết định, cũng quên nút gọi đầu giường, há miệng nói: “Tôi tôi tôi...

tôi đi gọi bác sĩ!”

Dứt lời vội vã rời khỏi cửa, thiếu chút nữa đụng phải mẹ Giang đang chạy tới đưa cơm.

Cũng may tay chân bà Giang nhanh nhẹn mới bảo vệ được món canh cá quý giá nấu cả một bữa sáng, mắt thấy Chung Ý tay chân luống cuống, bà lẩm bẩm: “Sao vậy? Sao tự nhiên cháu luống cuống thế?”

Nói xong thuận tay đẩy cửa ra.

Chung Ý nhỏ giọng ngăn cản: “Dìiiiiiiiiii, chờ một chút...”

Đáng tiếc đã muộn.

Cửa phòng đẩy ra, mẹ Giang vừa liếc mắt đã nhìn thấy hai người kia dựa sát vào nhau, mặt đối mặt, cũng không biết đang làm cái gì.

Sơ Hiểu Hiểu đang tràn đầy sầu lo, e sợ Giang Diễn có sơ suất gì đó, mặc cho anh khuyên can thế nào cũng muốn xem vết thương tr.ên bụng anh.

Chỉ là vết thương còn chưa thấy đâu đã nghe Giang Diễn đột nhiên im lặng. Ánh mắt đầy ý tứ sâu xa của đối phương từ tr.ên mặt cô chuyển qua cửa phòng bệnh, lại lần nữa trở lại tr.ên mặt cô.

Sơ Hiểu Hiểu không hiểu, cũng nhìn theo ánh mắt của Giang Diễn.

Bốn mắt nhìn nhau.

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Mẹ Giang: “...”

Mẹ Giang cũng không nhàn rỗi, ánh mắt lướt qua lướt lại giữa Giang Diễn và Sơ Hiểu Hiểu, cuối cùng nhìn chằm chằm vào đôi tay cô đang sống ch.ết nắm chặt không biết là quần hay vạt áo của Giang Diễn.

Mẹ Giang: “Khụ khụ...”

Giang Diễn đỡ trán: “Mẹ, sao mẹ...”

Một câu chưa dứt đã bị mẹ Giang cắt ngang.

Mẹ Giang thiên ngôn vạn ngữ liếc nhìn anh: “Các con, các con tiếp tục đi...”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “???”

“Aiza, trong phòng bệnh nồng nặc mùi nước khử trùng quá, mẹ xuống dưới lầu đi dạo vài vòng.” Mẹ Giang ngẫm nghĩ rồi bổ sung, “Người trẻ tuổi ấy mà, mẹ có thể hiểu được...”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “???????”

Mẹ Giang: “Nhớ là đừng quá sức quá, về nhà có rất nhiều thời gian.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

- -----oOo------

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi