QUÃNG ĐỜI TƯƠI ĐẸP CÒN LẠI

Trước khi về thành phố Ninh, Sơ Hiểu Hiểu cùng Giang Diễn đi đến nghĩa trang.

Cũng không phải là ngày tảo mộ gì nên nghĩa trang rộng lớn có vẻ vô cùng trống trải, ánh nắng chan hòa chiếu xuyên qua những tán cây thường xanh tươi tốt hai bên bậc thềm, tạo nên những đốm sáng lấp lánh với kích thước khác nhau tr.ên phiến đá xanh.

Sơ Hiểu Hiểu lơ đãng quay đầu lại, bất ngờ nhìn thấy ánh mắt của Giang Diễn nhìn cô thật lâu.

Vừa vặn gió nhẹ chợt nổi lên, cùng với tiếng lá cây xào xạc, vạn vật tr.ên thế gian tựa như đều trở nên nhẹ nhàng trong nháy mắt.

Giang Diễn một tay cầm hai bó cúc trắng lớn, một tay dắt cô, như cười như không nói: “Nhìn đường cẩn thận, nhìn anh làm gì?”

Sơ Hiểu Hiểu ngẩn người, mặc cho bàn tay to kia bao quanh năm ngón tay mảnh khảnh của cô, không chút nghĩ ngợi kéo tay cô nhét vào trong túi áo ấm áp của mình.

Giang Diễn nhắc nhở: “Đừng để ngã.”

Sơ Hiểu Hiểu mơ hồ “Ừm” một tiếng, gật đầu.

Cô không thể diễn tả được tư vị trong lòng lúc này, chỉ cảm thấy tất cả những đau khổ và muộn phiền một khắc trước cũng bị gió thổi bay đi, trộn lẫn với một chút ấm áp, phức tạp quấn quanh cùng một chỗ, lên men thành một loại cảm xúc không nói thành lời khác.

Cô vốn muốn cảm ơn Giang Diễn, cảm ơn anh đã đồng ý cùng mình tới đây.

Nếu để cô một mình đối mặt, Sơ Hiểu Hiểu nghĩ, hẳn lại là một tâm tình khác.

Nhưng lời đến bên miệng lại bị cô nuốt xuống.

Sơ Hiểu Hiểu cong môi cười cười: “Sắp gặp bố mẹ em rồi, anh hồi hộp không?”

Giang Diễn mỉm cười không nói, Sơ Hiểu Hiểu đắc ý nhướng mày với anh, quay đầu nhìn về những tấm bia đá xám đen đứng sừng sững xung quanh.

Càng đi lên càng lộ vẻ tang thương. Từng hàng từng cọc dày đặc chi chít, mang theo sự mài mòn của năm tháng.

Sơ Hiểu Hiểu cẩn thận nhớ lại: “Hẳn là ở gần đây.”

Dưới chân cỏ xanh tươi tốt, Sơ Hiểu Hiểu và Giang Diễn một trước một sau cẩn thận bước vào khu vực các bia mộ trang trọng, cho đến khi nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc của một đôi vợ chồng nọ, sau khi trải qua lễ rửa tội của năm tháng đã phai bớt màu sắc ban đầu, giữa màu trắng đen hơi có chút ố vàng.

Gió lạnh thổi qua khuôn mặt tươi cười của đôi vợ chồng đó.

Sơ Hiểu Hiểu hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cơn sóng lớn đột ngột dâng lên trong lòng, khàn giọng gọi: “Bố, mẹ...”

Lại nhìn sang bên cạnh, là một cô gái thanh tú với đôi mắt biết cười, mái tóc dài mềm mại buông xõa tr.ên vai, toát ra khí chất dịu dàng e lệ giống như người trong ảnh.

“Còn có chị nữa.” Sơ Hiểu Hiểu run rẩy nở nụ cười, “Xin lỗi, bây giờ con mới đến thăm mọi người.”

Giọng nói của cô rất nhẹ, giống như chỉ cần gió thổi qua là sẽ phiên tán.

Hai mắt Sơ Hiểu Hiểu phút chốc bịt kín một tầng hơi nước, lại cố chấp kìm nén đảo quanh trong hốc mắt, đè thấp giọng nói: “Con luôn trốn tránh, con luôn cảm thấy con không có mặt mũi tới gặp mọi người, không có mặt mũi tới gặp chị gái, thậm chí có đôi khi con còn nghĩ, có lẽ tất cả chỉ là một cơn ác mộng, chờ giấc mộng này tiêu tán, mọi người vẫn ở bên cạnh con, chưa từng rời đi.”

Giang Diễn trầm mặc đặt hoa cúc trắng trước tấm bia đá, sau đó thẳng người dậy sóng vai đứng cùng Sơ Hiểu Hiểu, lại một lần nữa cầm tay cô.

Sơ Hiểu Hiểu cụp mắt, thoáng dừng lại giây lát.

Hơi ấm từ da thịt kề sát truyền khắp cơ thể, giống như ngay khoảnh khắc Giang Diễn đứng lên, ngay cả tiếng gió gào thét cũng dịu đi không ít.

Cô nghe thấy giọng nói của Giang Diễn theo luồng gió kia cùng lọt vào tai cô.

“Mọi người yên tâm.” Giang Diễn nói, “Con sẽ bảo vệ Hiểu Hiểu thật tốt, cho đi tất cả những gì con có và coi cô ấy như mạng sống của mình.”

Sơ Hiểu Hiểu cắn môi, ánh mắt thoáng dao động.

Ánh mặt trời mạ lên người anh một tầng ánh sáng, ngay cả đáy mắt cũng lóng lánh chói lọi, vô cùng sáng ngời.

Giọng Giang Diễn trầm ổn mà bình tĩnh nói tiếp: “Con sẽ cưới cô ấy, yêu cô ấy, kính trọng cô ấy, cả đời cũng không rời xa cô ấy.”

Sơ Hiểu Hiểu: “....”

Giang Diễn: “Mỗi năm con sẽ cùng cô ấy đến thăm mọi người.”

Nước mắt Sơ Hiểu Hiểu cố nén đã lâu rơi xuống, khóe miệng lại không tự chủ được cong lên một độ cong rõ ràng, trong làn nước mắt mông lung nghiêng mắt nhìn về phía anh: “Anh sao ấy nhỉ, em đồng ý gả cho anh bao giờ?”

Giang Diễn không cho là đúng nói: “Chính em nói mà, không phải anh thì không gả.”

Sơ Hiểu Hiểu bĩu môi, còn nghẹn ngào nói: “Em nói là anh tin liền sao?”

“Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi.” Giang Diễn nhướng mày nhìn cô, trong mắt mang theo vẻ giảo hoạt, “Bố mẹ em đã đồng ý, anh vừa nghe thấy đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu nhìn thẳng vào mắt Giang Diễn, yên lặng chăm chú nhìn anh.

Giang Diễn làm như thật nói: “Bố mẹ em nói, nếu anh dám đối xử không tốt với em, họ sẽ tự mình đến tìm anh tính sổ.”

Sơ Hiểu Hiểu cũng chưa từng nói Giang Diễn sẽ nói như vậy, cô sửng sốt giây lát, bầu không khí cảm động mới nãy thiếu chút nữa giận quá hóa cười: “Con người anh sao mà...”

Giang Diễn đưa tay cẩn thận lau nước mắt cho cô, còn lưu manh cười nói: “Cho anh một cơ hội đi mà, bạn gái?”

Sơ Hiểu Hiểu nín khóc mỉm cười, bất giác nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh, mắt thấy khóe miệng Giang Diễn nở nụ cười, cô lại ngượng ngùng nhìn ảnh chụp cũ kỹ tr.ên bia mộ, chóp tai hơi ửng đỏ.

“Người con yêu là người tốt nhất tr.ên đời.” Sơ Hiểu Hiểu thấp giọng lẩm bẩm, “Con biết mọi người nhất định cũng sẽ thích anh ấy.”

Sơ Hiểu Hiểu bái lạy vài cái, lúc này mới lưu luyến theo Giang Diễn rời đi.

Tr.ên đường về nhà còn thuận đường đến bệnh viện một chuyến.

Người kia mượn danh tiếng của cô thăm Tô Du, thông báo cho toàn thiên hạ, bức ảnh chụp chung tr.ên Weibo kia giống như gai nhọn đâm vào lòng cô, thật sự khiến người ta rất không thoải mái.

Sơ Hiểu Hiểu trái lo phải nghĩ, vẫn xóa cái Weibo kia đi.

Nhưng trong lòng dù sao cũng áy náy không thôi, Sơ Hiểu Hiểu rối rắm một hồi, vẫn quyết định ghé thăm Tô Du vài lần.

Nghe nói từ đó về sau trạng thái tinh thần của Tô Du không được tốt, tuy nói chuyển đến bệnh viện chuyên phục hồi, nhưng vẫn không thấy chuyển biến tốt đẹp rõ rệt.

Lúc Sơ Hiểu Hiểu đẩy cửa ra, không ngờ bên trong đã có người.

Em gái xinh đẹp kia ngồi ở bên giường Tô Du đang vùi đầu nghiêm túc bóc quýt.

Trong phòng bệnh thoảng qua hương thơm chua ngọt thanh đạm, cô gái kia vừa bận rộn luôn tay vừa bất đắc dĩ nói: “Trước kia tôi đã nói mà, tính cách của cô sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, cô một hai không nghe, bây giờ thì hay rồi, đáng đời cô. Chúng ta đã bao lâu không gặp nhau, cô cũng không biết gọi cho tôi lấy một cuộc điện thoại.”

Lúc Sơ Hiểu Hiểu đẩy cửa ra, cô gái kia giật mình, ngẩng đầu lên.

Yên lặng nửa giây, người nọ vui vẻ nói: “Sơ Hiểu Hiểu?”

Tô Du tựa như không nghe được tên của cô, cả người cứng đờ, bất chấp tất cả chui vào vòng tay của cô gái xinh đẹp kia.

Cô gái kia vội vàng dỗ dành: “Không sao không sao, là một cô gái tốt bụng, sẽ không hại cô đâu.”

Sơ Hiểu Hiểu cũng không ngờ đối phương lại thay mình nói chuyện, nghĩ đến chuyện Tô Du nghĩ người phụ nữ kia là mình, sợ là đã hiểu lầm rất sâu.

Nhưng Sơ Hiểu Hiểu nhìn hồi lâu cũng không nghĩ ra mình đã từng gặp cô gái trước mắt này chưa.

Ánh mắt cô gái kia nhìn cô nửa ngày, dường như vất vả lắm mới kiềm chế được sự kích động trong lòng, nở nụ cười rồi lại như có điều suy nghĩ liếc nhìn phía sau cô vài lần, tò mò hỏi: “Giang Diễn không ở cùng chị à?”

“Giang Diễn anh ấy...”

Nói được một nửa, Sơ Hiểu Hiểu hơi dừng lại, không khỏi cau mày cảnh giác: “Cô biết Giang Diễn?”

Nửa giờ sau.

Sơ Hiểu Hiểu ngồi ở quầy cà phê gần đó liếc nhìn Giang Diễn mặt đen thui bên cạnh, lại nhìn cô em gái xinh đẹp như hoa đối diện, tâm trạng có chút ngổn ngang.

Dường như cho tới bây giờ cô chưa từng nghe Giang Diễn nhắc tới cô em dâu họ này.

Có điều nhìn vào sự phấn khích lúc đầu của cô gái kia, cô suýt nữa cho rằng Giang Diễn ở thành phố Lâm có tình nhân cũ gì đó, thiếu chút nữa trong lòng dâng lên cảnh báo cấp mười hai, trực tiếp lao tới chất vấn người nào đó một khắc trước còn thề son sắt nói không phải cô không cưới, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra.

Giang Diễn không kiên nhẫn hỏi: “Sao mọi người lại tới thành phố Lâm?”

Đối phương lơ đễnh đáp: “Lần này cảnh sát thành phố Ninh và cảnh sát thành phố Lâm hợp tác phá án gây ra động tĩnh không nhỏ, lại vừa đúng lúc vụ án Giản Nhân Hào là vụ án lớn quan trọng được xã hội quan tâm. Bên đài truyền hình của Bùi Ngộ nói rồi, phải đưa tin chuyên đề mới được.”

“Bùi Ngộ?” Sơ Hiểu Hiểu nghe có chút quen tai, nhưng nhất thời không nhớ ra là ai.

Giang Diễn nói: “Em họ anh.”

Không đề cập tới còn ổn, vừa nhắc tới chuyện này, cô gái kia nhất thời lại hăng hái: “Là anh phát thanh viên tin tức đẹp trai cực kỳ đó, chị biết không?”

Một câu đánh thức người trong mộng, Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới gật đầu: “Biết biết biết, tôi có thấy tr.ên TV.”

Giang Diễn: “...”

Giang Diễn nắm cằm Sơ Hiểu Hiểu khiến cô quay đầu nhìn về phía mình, lạnh lùng nói: “Đừng biết nữa, bạn trai em là đẹp trai nhất.”

Sơ Hiểu Hiểu cố gắng chớp mắt, ý tứ là: Em biết anh đẹp trai nhất, em đâu có nói anh không đẹp trai! Người bên kia nở một nụ cười lém lỉnh, ánh mắt dừng lại tr.ên gương mặt đỏ bừng của Sơ Hiểu Hiểu vài giây mới tiếp tục nói: “Vừa lúc Tô Du nằm viện, chúng tôi là bạn cùng phòng đại học, muốn đi thăm cô ta.”

Giang Diễn chậm rãi buông tay, nắm chặt bàn tay Sơ Hiểu Hiểu đặt dưới bàn, không chút để ý nói: “Tr.ên người Tô Du còn có vụ án, tuy nói hiện tại vì nguyên nhân sức khỏe mà được bảo vệ, nhưng sớm muộn gì cũng phải chịu trách nhiệm về tội ác của mình.”

“Chuyện này em biết, tội danh vận chuyển m4 túy không nhỏ, bằng không cô ta cũng sẽ không bị người ta bắt được nhược điểm, rồi bị người ta đùa giỡn xoay mòng mòng. Ngàn sai vạn sai, cũng trách cô ta lầm đường lạc lối trong cái giới này, bị sự khát cầu của mình mê hoặc.”

Giang Diễn gật đầu, lại nghe đối phương nói: “Đúng rồi, lát nữa cùng nhau ăn cơm nhé? Bùi Ngộ chắc cũng sắp xong việc rồi.”

Giang Diễn không đáp, đối phương cầm điện thoại lên nhìn đồng hồ: “Hơn nữa Giang San cũng nghe người trong nhà nóirồi, ầm ĩ muốn gặp chị dâu tương lai.”

Sơ Hiểu Hiểu nghe vậy nghi hoặc liếc mắt nhìn Giang Diễn.

Đối phương than thở: “Cũng đã gần một năm trôi qua mà chưa tụ tập lấy một lần cho đàng hoàng.”

Giang Diễn hắng giọng, vẻ mặt không thể thương lượng: “Sau này có cơ hội hẵng nói đi.”

“Chị dâu tương lai của con bé vừa xuất viện không lâu, phải nghỉ ngơi thật tốt.” Giang Diễn nhẹ nhàng nói, “Không đỡ nổi cảnh tượng rượt đuổi idol của con bé.”

Đối phương không biết nhớ tới chuyện gì mà ý vị sâu xa gật gật đầu, lúc này mới từ bỏ.

Sơ Hiểu Hiểu thật sự không nhịn được nói: “Cảnh tượng rượt đuổi idol là gì?”

“À.” Giang Diễn nói, “Ý ngoài mặt chữ.”

Đối phương giải thích: “Lần trước con bé kéo em xem phim của chị suốt một đêm đấy.”

Sơ Hiểu Hiểu nhất thời cũng không biết có nên làm ra phản ứng được yêu mà sợ hay không, bên kia lại cất giọng thanh thúy: “Aida má ơi, không nghĩ tới là phim kinh dị, thiếu chút nữa hù ch.ết con.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Đối phương: “Cũng may diễn viên chính nhan sắc cao, nội dung kịch bản cũng không tệ.”

Giang Diễn chậm rãi nói: “Em còn thời gian xem phim suốt đêm? Con gái bảo bối đâu rồi?”

“Để cho mẹ dỗ dành rồi.” Đối phương bĩu môi, “Vất vả lắm mới tranh thủ được thời gian nghĩ ngơi, lại vướng cái bà nhỏ ấy.”

Giang Diễn chậm rãi cắt bánh ngọt Mousse đặt vào đĩa sứ của Sơ Hiểu Hiểu. Sơ Hiểu Hiểu nếm thử, trong miệng tỏa ra hương vị ngọt ngào, chợt nghe đối phương nghiêm túc nói: “Em khuyên hai người từ từ rồi có con.”

Giang Diễn: “...”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Đối phương: “Có thêm một bà nhỏ rồi, anh lại không thể vứt bỏ con bé, thế giới hai người cũng không còn nữa.”

Sơ Hiểu Hiểu: “Tôi tôi tôi...”

Cái cảm giác choáng váng khi mẹ Giang nhắc tới hai chữ “con cái” lại lù lù xuất hiện, Sơ Hiểu Hiểu đầu đầy sương mù, bọn họ mới yêu nhau thời gian ngắn thôi mà, sao cứ nhắc tới chuyện con cái thế nhỉ? Giang Diễn cụp mắt: “Hiểu Hiểu nhà anh vẫn còn là cục cưng bé bỏng, nói đến chuyện con cái làm gì.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...”

Giang Diễn xua tay: “Đừng dạy hư bạn nhỏ nhà anh.”

Sơ Hiểu Hiểu nắm chặt tay Giang Diễn, im lặng trừng anh.

Giang Diễn vốn có tâm tư trêu đùa, lúc này thấy Sơ Hiểu Hiểu giận dữ như vậy, nụ cười lại nở rộ tr.ên gương mặt tuấn tú điển trai, còn nhướng mày nhìn cô nói: “Anh nói sai rồi sao?”

Khoảnh khắc anh mở miệng, đầu ngón tay như gần như xa gãi nhẹ vào lòng bàn tay cô.

Sơ Hiểu Hiểu bị gãi có chút ngứa, tư vị tê dại đó chạy thẳng đến tận tim.

Giang Diễn mỉm cười: “Hửm?”

Sơ Hiểu Hiểu bị trêu đến mặt đỏ tai hồng, nửa ngày sau vẫn không nghẹn ra được một câu.

Khóe môi Giang Diễn khẽ nhếch lên: “Vậy được, đều nghe theo em.”

Sơ Hiểu Hiểu gần như chạy trốn ra khỏi quán cà phê.

Hai bên vừa nói lời tạm biệt, Sơ Hiểu Hiểu lúc này mới lộ ra vẻ kiêu ngạo thường ngày, chóp tai hơi phiếm hồng tức giận nhìn Giang Diễn: “Anh anh anh...!”

Giang Diễn bày ra vẻ mặt vô tội, như cười như không nói: “Anh làm sao?”

Sơ Hiểu Hiểu thở dài một hơi: “Anh quyến rũ em!”

Giang Diễn gật đầu: “Ừ, quyến rũ em.”

Giang Diễn thẳng thắn thừa nhận như vậy khiến Sơ Hiểu Hiểu không khỏi kinh ngạc, cô ngược lại không biết nói gì.

Giang Diễn hứng thú nhìn chằm chằm vào mắt cô, thản nhiên nói: “Vì quá thích em, đã không giấu được nữa.”

Sơ Hiểu Hiểu: “...

Người này sao lại...

Cũng quá phạm luật rồi.

Sơ Hiểu Hiểu hoàn toàn bị ngây ngẩn, nhất thời rơi vào yên lặng.

Giang Diễn dang rộng hai tay với cô: “Hơi lạnh, lại đây cho anh ôm cái nào?”

Sơ Hiểu Hiểu do dự vài giây, ra vẻ bình tĩnh đi tới ôm lấy eo Giang Diễn, kiễng chân thân mật lấy ch0p mũi cọ cọ vào cằm anh.

Đêm hôm đó, người được tr.ên mạng chú ý nhất là Sơ Hiểu Hiểu lại cập nhật Weibo.

Từ sau khi Sơ Hiểu Hiểu xóa ảnh chụp chung với Tô Du, cư dân mạng đã phỏng đoán ý đồ của cô.

Một bên mắng Sơ Hiểu Hiểu cọ nhiệt thu hút sự chú ý, một bên oán hận đáp trả, nói tam quan nữ thần nhà chúng tôi từ trước đến nay chính trực, thích đăng thì đăng, muốn xóa thì xóa, quản chuyện người khác làm gì.

Kết quả hai bên hỗn chiến đến khí thế ngút trời, Sơ Hiểu Hiểu hồn nhiên không thèm để ý, bản tin Weibo mới đăng tràn đầy sự vui sướng, còn ngụ ý thể hiện với những chuyện dư thừa thái độ ‘liên quan quái gì đến tôi’.

@ Sơ Hiểu Hiểu V: Nghe nói tôi yêu đương rồi, đối với việc này tôi muốn giải thích vài câu, đây là sự thật.

Phía dưới trực tiếp bùng nổ.

“Đậu xanh??? Là thông báo chính thức???”

“Là anh trai lúc trước bị phốt sao?! A a a a ngày đó tôi nhìn thấy ở sân bay rồi!!! Đẹp trai lắm!!!”

“Sợ tới mức tôi phải đi xem lại buổi phát sóng trực tiếp của Sơ Hiểu Hiểu trước kia đấy!! Quá dữ dội! Là anh hùng cái thế đúng không???”

“Huhuhu, thật là một tình yêu tuyệt đẹp!”

......

Sơ Hiểu Hiểu không có tâm tư đi quan tâm khu vực bình luận của mình, trong vòng một giây đã điên cuồng tăng vọt.

Đầu ngón tay cô điểm vào màn hình, chuyển đến hộp nháp của APP.

Bên trong chỉ có một tin Weibo chưa đăng, giống hệt với bản tin hot hòn họt vừa đăng lên.

Ngoại trừ bức ảnh được đánh dấu.

Khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông bị một biểu tượng hoạt hình mặt trời nhỏ che khuất, trước người có sương mù lượn lờ, xuống dưới nữa là một bát mì nóng hổi nghi ngút khói.

Sơ Hiểu Hiểu không chút nghĩ ngợi xóa bản nháp này đi.

“Không ai được nhìn, là của tôi.”

Sơ Hiểu Hiểu cúi đầu lẩm bẩm.

==HOÀN TOÀN VĂN==

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi