QUẤY RẦY CÁI CHẾT


“Ngạn Hi! Em được bao lớn, lại học tính dụ dỗ đàn ông rồi?!”
Ngạn Hi không hề vì câu nói của anh làm cho tức giận, ngược lại tỏ ra ngượng ngùng.
Chiếc váy ngủ thực sự là quá sức gợi cảm, trong khoảng cách rất gần khuôn ngực nhỏ hiển hiện ngay trước mắt, chỗ xương quai xanh trắng ngần hấp dẫn, dáng vẻ này khiến bất kì ai trên đời cũng không thể kìm chế dục vọng.
Hàn Tần khẽ nuốt nước bọt, cố ý tránh né với tay lấy cốc nước lọc uống một ngụm, nhưng bàn tay giữ chặt lấy bờ eo nhỏ của Ngạn Hi vẫn không hề buông lỏng.
Anh nghĩ mình nên trầm tĩnh trở lại, không thể để mặc con nhóc này quấy nhiễu tâm tư.
“Anh đã chọn trường cho em và Dương Vĩnh, đợi sang mùa thu rồi nhập học.

Ngạn Hi! Chính em cũng thấy rồi, không có ai trên đời này đáng tin cậy và có thể dựa dẫm được ngoài chính bản thân.

Em náo loạn khiêu khích đối thủ chỉ là làm chuyện vô ích, còn khiến bản thân thương tích đầy người.

Em vẫn nên tự bồi dưỡng thực lực, đi lên bằng chính sức mình.

Cho dù sau này mất đi Ngạn thị, vẫn có thể tự tạo một giang sơn Ngạn thị thứ hai.”
Hàn Tần nhìn xuống vết thương ở đầu gối của Ngạn Hi thì có chút thương cảm, bàn tay từ eo trượt xuống hơi chạm nhẹ, “Hôm nay nháo loạn chọc tức Ngạn Tuấn, chắc cũng phần nào hả dạ? Đau không?”
Ngạn Hi gật đầu, sau đó nâng nhẹ chiếc cằm của Hàn Tần lên, nhìn sâu vào đôi mắt phượng dài cuốn hút, ánh mắt tỏ ra mê ly sâu đậm.


Cô cúi đầu xuống đặt lên đuôi chân mày kiếm một nụ hôn, giây kế tiếp lại dây dưa di chuyển đôi môi xuống chóp mũi cao vút rồi dừng lại trên bờ môi bạc của Hàn Tần.
Từng động tác chậm rãi lại vô cùng gợi tình, khiến Hàn Tần không muốn dứt ra.
Anh mở lòng đón lấy bờ môi mềm mại, từng chút từng chút khiêu khích, lời lẽ dây dưa mút lấy áp chế ngược lại với đối phương.
Ngạn Hi không hề rụt rè trước sự tấn công của Hàn Tần, mà còn cố gắng đáp trả lại từng đợt hôn mãnh liệt của anh.

Hai người dây dưa hơi thở cũng trở nên dồn dập.
Đối với sự động chạm thân mật với Ngạn Hi, Hàn Tần lần nữa khơi gợi lại cảm giác quen thuộc trước đây của hai người.

Sự mềm mại, ngọt ngào mang hương vị thiếu nữ mới lớn, có chút e dè và lúng túng.
Là anh đã từng chút dạy dỗ Ngạn Hi, đưa đẩy cô rơi vào mê tình lai láng.

Khi đó, cô hoàn toàn là một cô gái nhỏ chưa từng trải qua những tiếp xúc thân mật, đến nụ hôn trao nhau cũng đặc biệt gượng gạo.

Cô chỉ biết run rẩy nhíu đôi chân mày, cắn chặt răng, biểu cảm có hơi cam chịu trước từng đợt âu yếm thân mật nhất.
Nhưng rồi cô dần tiếp nhận anh, nụ hôn cũng trở nên nghịch ngợm khiêu khích, giống như tính cách trong con người cô.

Anh đắm chìm vào chính tình yêu thương ấy, dần quen thuộc với cảm giác mà cô mang lại.
Hàn Tần nghe cơ thể nóng bức, bàn tay di chuyển len lỏi vào bên trong chiếc váy ngủ của cô, cảm nhận được làn da mềm mại mát lạnh.

Càng đụng chạm anh càng ham muốn nhiều hơn.
Tiếng rên khe khẽ cố ý rơi xuống bên tai anh, hết sức dụ hoặc.
Ngạn Hi run run, tỏ ra bối rối trước bàn tay di chuyển đến nơi nhạy cảm nhất, cô hít sâu một hơi, tay quơ loạng choạng làm ngọn đèn trên bàn rơi xuống.

Âm thanh vang lên trong không gian gói gọn đặc biệt gây chấn động, có thể thức tỉnh được những con người đang đắm chìm trong u mê dục vọng.
Ngọn đèn chớp tắt không ngừng đến khi ánh sáng yếu ớt dần tắt lịm đi, giọng nói trầm khàn của Hàn Tần cất lên:
“Ngạn Hi! Náo loạn đủ chưa?”
Anh nhìn qua bên kia bức tường, giống như đang nhìn về một ai đó.
Ngay từ đầu anh đã nhìn ra ý đồ của tên tiểu quỷ Ngạn Hi, nhưng không ngờ được bản thân đối diện trước cô lại có thể mất đi kiềm chế.

Anh đứng dậy, rời khỏi bàn làm việc.
“Anh đi tìm Ngạn Linh sao?”
Lời này thốt ra đặc biệt nũng nịu.
Hàn Tần nhíu mày lườm cô, âm thầm cảnh cáo không cần chơi trò giả vờ này nữa.
“Em ngược lại muốn Ngạn Linh chạy qua tận đây bắt gian còn gì?”
Ngạn Hi che miệng cười, “Chúng ta như vậy gọi là bắt gian sao?”
Hàn Tần cũng hơi đỏ mặt, lảng tránh quay mặt về hướng khác.
“Em về phòng nghỉ ngơi đi.”
“Ai mới là gian tình kia chứ? Chúng ta đã đính hôn từ trước, hiện tại thì, em vẫn chưa nhập vào hộ khẩu nhà họ Hàn anh.”
Ngạn Hi tiến lại gần chỗ Hàn Tần đứng, vẻ mặt phụng phịu giận dỗi.
“Tiểu quỷ em toan tính cái gì, tưởng anh không nhìn ra sao? Dẹp bộ mặt này đi, trước đây không có thấy em bướng bỉnh như vậy.”
Cửa thư phòng đột nhiên mở ra, tuy nhiên Hàn Tần và Ngạn Hi lại không hề bất ngờ.
Ngạn Linh bước vào, vẻ mặt thảng thốt tức giận.
“Quả nhiên hai người ở trong này vụng trộm, Hàn Tần! Anh thật khốn nạn.”
Ngạn Hi cố nhịn cười, riêng Hàn Tần vẫn trầm ngâm đứng đấy.
Ngạn Linh ôm mặt khóc, sau đó chạy ập ra ngoài.
Hàn Tần nóng lòng liền dứt khoát đuổi theo, nhưng vừa đi thì bị Ngạn Hi ôm chặt lại:
“Ngạn Linh có cái gì tốt, cha của nó độc ác như thế, sau này anh phải đối diện với họ mỗi ngày sao?”
“Em bận tâm dư thừa rồi.”
“Dư thừa sao? Hàn Tần! Anh cũng muốn tạo ra tình tiết, khiến Ngạn Tuấn lao đao, chờ cổ phiếu biến động thì chơi trò buông thả phi pháp, kiếm lời cho Hàn thị.


Chỉ cần anh giúp em lật đổ Ngạn Tuấn, giành lấy Ngạn thị, thì MJ em có thể giao lại cho anh.

Anh tống cổ Ngạn Linh ra khỏi nhà đi, không thì người đi sẽ là em.”
“Em đối với cổ phiếu cũng có am hiểu quá chứ? Nhưng đừng lấy bản thân ra uy hiếp trao đổi với anh, tiểu quỷ như em, đáng tin sao?”
Bị ánh mắt sắc bén của Hàn Tần nhìn trúng, Ngạn Hi có hơi mất tự nhiên, giây kế tiếp lại khẽ khàng rơi nước mắt, giống như vừa rồi bị Hàn Tần ức hiếp.
Hàn Tần cảm thấy con gái thật phiền toái.
Hiện tại trong đầu anh chỉ có một suy nghĩ, anh phải cứu Dương Vĩnh, anh không để việc ghép tủy xuất hiện rủi ro nào.

Ngạn Linh bằng xương bằng thịt, là cô gái bướng bỉnh ngang ngược không khác nào Ngạn Hi, như ngựa hoang hiếu chiến, anh không thể cứ vậy chọc tức cô ấy bằng chuyện không đáng như đêm nay.
Anh gỡ mạnh những ngón tay của Ngạn Hi ra khỏi người, biểu thị sự khó chịu.
Ngạn Hi kích động, liền bật khóc gào lên:
“Hàn Tần! Chỉ cần anh và nó đến với nhau, tiếp xúc thân mật với nhau, giữa chúng ta coi như đoạn tuyệt.

Em và nó là chị em, anh chơi trò bắt cá hai tay này, sẽ không cứu vãn được nữa.”
***.


Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi