Chương 140:
Trần Quảng Đông vẫn luôn coi trọng người con trai này, nhưng kể từ lần anh phát bệnh, Trần Mộc hoàn toàn trở thành một cái ấm sắc thuốc, thấy không còn hy vọng gì, ông ta đổ hết tội cho Trần Hà Thu, cho rằng cô là sao chổi, cô vừa sinh ra thì Trần Mộc liền phát bệnh, mắc bệnh tim bẩm sinh.
Phải đến khi Ánh Tuyết sinh thêm một cậu con trai là Trần Minh Tuấn, Trần Quảng Đông mới lấy lại hy vọng “nối dõi tông đường”, nhưng Trần Hà Thu vẫn bị đối xử rất tệ, ngay cả mẹ ruột của cô cũng không thích cô, Nói rằng nếu cô sinh con trai đầu lòng khỏe mạnh, cô có thể cho hắn kết hôn sớm với nhà Vương Tân.
Phải nói rằng người duy nhất trong gia đình tốt với Trần Hà Thu là người anh Trần Mộc đang mắc bệnh.
Khi Trần An Như và Trần Linh Nhi bắt nạt cô nhiều lần còn bỏ đói cô, Trần Mộc đã âm thầm mang đồ cho cô ăn, Trần Hà Thu rất biết ơn người anh này.
Bây giờ gia đình Trần gia ngày một xuống dốc, Trần Quảng Đông có hy vọng vào Trần Minh Tuấn, không còn muốn bỏ tiền ra cho Trần Mộc chữa bệnh nữa, không có thuốc uống khiến bệnh anh càng ngày một nặng thêm.
Khi về phòng bệnh, Trần Mộc đã tỉnh, nhìn thấy Trần Hà Thu, trong lòng có chút phiền muộn: “Tốn nhiều tiền lắm đúng không?”
Trần Hà Thu lắc đầu ngồi ở bên cạnh anh: “Không có.”
“Đừng nói dối anh, bệnh tim không phải là bệnh nhẹ, trong lòng anh biết rõ.” Vẻ mặt của Trần Mộc có chút cô đơn: “Hà Thu, nhà họ Trần nghĩ bây giờ anh sẽ không sống được bao lâu, em đừng chi tiền cho việc điều trị y tế cho anh nữa. Anh biết mình chỉ có thể sống trong một vài năm nữa. Em kiếm tiền cũng không dễ dàng gì, phải giữ một chút cho bản thân. ”
Trần Hà Thu hai mắt đau nhức, thu tay về: “Anh à, bệnh này sẽ chữa khỏi, đừng nói lời tiêu cực.”
“Vậy nói thật cho anh biết, tốn bao nhiêu?”
Trần Hà Thu thở dài: “Hai trăm bốn mươi lăm triệu.”
Một trăm bảy mươi triệu trong thẻ của cô không đủ nên cô đã gọi điện và nhờ vay thêm bảy mươi triệu để cấp cứu.
Trần Hà Thu hơi u sầu, trước khi vào tù, cô còn nợ chị Trân Một trăm linh năm triệu, cộng thêm bảy mươi triệu đã thành một trăm bảy mươi lăm triệu rồi. Vẫn còn một bộ lễ phục chưa trả, phải tiết kiệm tiền học ở trong nước. Còn thiếu bốn năm triệu, cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?”
Trần Mộc ho nhẹ một tiếng, sắc mặt anh luôn tái nhợt, trong trí nhớ của cô hình như lúc nào anh cũng yếu ớt như vậy, vóc người rõ ràng hơn một mét tám, nhưng cân nặng chưa bao giờ cao hơn năm mươi kg. Khung xương mỏng manh, mùi thuốc thoang thoảng khắp người.
Anh nói: “Hà Thu à, gia đình này có lỗi với em, nhưng Linh Nhi dù sao cũng là chị gái em, em nên coi đó là việc thiện, đừng so đo quan tâm đến con bé.”
Trần An Như và Trần Linh Nhi họ muốn thì sẽ bắt nạt cô, Trần Mộc biết về điều đó, nhưng anh không còn cách nào khác ngoài việc thuyết phục cả hai phía.
Trần Hà Thu rót cho anh một ly nước, rót qua rót lại từ hai ly nước, sau đó đưa cho anh khi nhiệt độ vừa đủ: “Anh à, trước tiên anh uống chút nước đi.”
Trần Mộc nhận lấy, nhiệt độ vừa phải, không nhịn được uống thêm hai ngụm: “Em đúng là lúc nào cũng cẩn thận quan tâm anh như vậy. Lúc em kết hôn với Nguyễn Hoàng Phúc, mọi người đều nói là em trèo cao, nhưng anh cảm thấy Nguyễn Hoàng Phúc mới là người may mắn khi lấy được em. ”
“Anh hai, anh đang nói cái gì vậy?” Trần Hà Thu cúi đầu cười: “Tụi em sắp ly hôn rồi.”
“Là bởi vì Linh Nhi?”
Trần Hà Thu dừng lại: “Đó là vấn đề của riêng tụi em, anh hai, đừng nghĩ đến việc đó nữa, đừng lo lắng về nó, chăm sóc tốt bản thân.”