Chương 36:
“Em đó, tốt bụng như An Như vậy.” Nguyễn Hoàng Phúc trầm giọng nói: “Tiểu Chu, lát nữa cậu đi mua một ít canh bổ huyết về cho cô ta.”
“Vâng, thưa tổng giám đốc.”
Trần Linh Nhi vẫn cảm thấy vở kịch chưa đủ cao trào, liền bước tới nắm tay Trần Hà Thu nói: “Trần Hà Thu, chị cả đi rồi, chị hai nhất định sẽ chăm sóc cho em. Nếu em có nhu cầu thì cứ nói với chị hai.”
Nhu cầu gì sao?”
Trần Hà Thu hất tay cô ta, lạnh lùng nói: “Được thôi, tôi cần chồng của chị, chị cũng cho tôi à?”
Nguyễn Hoàng Phúc nhíu mày: “Trần Hà Thu, cô đừng quá đáng!”
“Chúng ta còn chưa ly hôn, em bây giờ vẫn còn là bà Nguyễn! Em muốn chồng em ở lại bên cạnh em, có gì là quá đáng?!”
“Hừ, sau khi mừng thọ ông nội thì ly hôn, đây là những gì cô hứa mà.”
Trần Hà Thu trầm ngâm: “Anh yên tâm, em đã nói thì nhất định sẽ nhớ rõ.”
Nguyễn Hoàng Phúc đột nhiên nhíu mày: “Được, tôi ở lại, Tiểu Châu, tiễn Linh Nhi về.”
“Hoàng Phúc…” Trần Linh Nhi vội nắm lấy tay cô.
“Nghe lời, để Tiểu Châu tiễn em về,” Anh ta quay đầu nhìn về phía Trần Hà Thu, ánh mắt anh giống như mũi tên bị dính độc: “Hừ, bà Nguyễn? Cũng phải xem mạng của cô có xứng với danh xưng này hay chưa!”
Trần Linh Nhi cắn chặt môi, căm hận trừng mắt nhìn Trần Hà Thu, giậm chân miễn cưỡng ra ngoài, trợ lý Châu vội vàng đuổi theo.
Hộ lý cũng thức thời lui ra ngoài, cửa phòng bệnh đóng lại.
Trần Hà Thu gấp gáp nói: “Hoàng Phúc, em muốn nói chuyện với anh, năm năm trước thực ra là em…”
“Ngoại trừ ly hôn, những chuyện khác tôi đều không có hứng thú để nghe,” Nguyễn Hoàng Phúc gác chân lên ghế, dung dung ngồi xuống: “Ông nội hôm nay tỉnh rồi, ông ấy cũng đồng ý chúng ta ly hôn, cho nên Trần Hà Thu… Lần này tôi hy vọng cô đừng có lại giở thêm trò gì, nếu không ngay cả ông nội cùng đừng nghĩ là sẽ giữ được cô!”
Đau lòng như là mũi khoan từng chút một đâm một lỗ chảy máu, Trần Hà Thu há miệng thở dốc: “Em sẽ ly hôn, nhưng anh dù sao cũng nghe em nói cho xong đã…” Nhóm lên chính trên app truỵen hola nhé!
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn cô chằm chằm, ngừng lại một chút: “Nói đi, cô muốn cái gì? Nhà cửa, tiền bạc, xe cộ? Ông nội sẽ không đối xử tệ với cô đâu, cô muốn cái gì thì cứ nói, tôi sẽ cố gắng hết sức để cô hài lòng, từ đây về sau mang theo người cha lòng tham không đáy kia của cô tránh xa một chút!”
“Đây không phải là điều em muốn nói!” Trần Hà Thu ngồi xuống, toàn thân chịu đựng sự đau đớn, khóc lóc kể: “Chuyện cứu anh năm năm trước vốn không phải là chị cả, mà là em! Là cô ấy lén trộm cái khuy tương tư mà anh đã cho em khi anh nhận ra em, từ đầu đến cuối anh đã bị chị ấy lừa rồi!”
Nguyễn Hoàng Phúc khẽ cười một tiếng, như là nghe được một chuyện cười của thiên hạ: “An Như đã chết bốn năm rồi, cô lại có thể bôi nhọ cô ấy như vậy? Trần Hà Thu, cô thật đúng là ác độc! Không đáng làm em gái của An Như!”
“Những gì em nói đều là sự thật!”
“Thật hay giả, cũng không phải là cô tuỳ tiện mà nói được,” Nguyễn Hoàng Phúc hỏi, “Hay là cô cho rằng An Như đã mất rồi thì không còn chứng cứ, muốn dựa vào lời nói này để có thêm một chút tài sản?”
Trần Hà Thu thấy vậy bất lực: “Tại sao anh không thể tin em, dù chỉ một lần cũng được?”
Ánh mắt Nguyễn Hoàng Phúc trầm xuống, cả người toát ra luồng khí lạnh: “Loại người như cô căn bản là không đáng để tôi tin tưởng.”
Reng.