Chương 4:
Trước mắt, chỉ còn lại màu đỏ, và khoảng không mờ mịt vô tận.
Dường như người phụ nữ đó còn chưa hết giận, dùng giày cao gót giẫm lên người cô: “Nhìn mày xinh đẹp như thế, để mày tới cướp chén cơm của chúng tao à. Gái điếm thối tha, trước tiên bà đây sẽ hủy dung mày, coi ai còn chọn mày nữa!”
Cả người vô cùng đau đớn, ý thức của Trần Hà Thu dần tan rã. Theo bản năng cong người lên bảo vệ phần bụng, nơi đó còn có con của cô.
Đột nhiên, có người đạp mạnh vào bụng cô.
“A…”
Trần Hà Thu bị cơn đau đớn làm tỉnh táo lại.
Toàn bộ bụng cô như có một máy xay thịt đang hoạt động trong đó, đau đớn làm mồ hôi chảy ròng ròng. Bỗng nhiên ở thân dưới có máu nóng chảy ra, lập tức trong không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.
“A… Sao cô ta lại chảy máu?”
“Đá cũng không mạnh, sẽ không chết chứ?”
Trần Hà Thu thoi thóp, hơi thở dần yếu đi, đứa bé, con của cô. Cô mới mang thai được hai tháng, nó lại hóa thành vũng máu!
Ngay sau đó, cô rơi vào bóng tối vô biên.
Trước khi hôn mê, cô nghĩ cứ chết như vậy cũng tốt. Dù sao cũng tốt hơn chết trong hộp đêm, sẽ làm ô uế tiếng tăm của nhà họ Trần.
“Hình như cô ta không có phản ứng gì cả, nhanh nói cho chị Trân biết, gọi xe cứu thương!”
…
Lúc ở bệnh viện, Trần Hà Thu tỉnh lại một lúc. Cô yếu ớt nằm trên giường giải phẫu, cảm giác rõ ràng dụng cụ lạnh lẽo làm cô đau, đau đến cả người cô rét run.
Bác sĩ thấy cô tỉnh lại, nói: “Cô gái, đứa bé không giữ được nữa, bây giờ chúng tôi sẽ nạo thai cho cô.”
Thật sự nghe được bác sĩ nói đứa bé đã chết, rốt cuộc cô cũng không nhịn được mà khóc thành tiếng!
Nguyễn Hoàng Phúc!
Tất cả nghiệp chướng này, đều bắt nguồn từ khi cô yêu Nguyễn Hoàng Phúc!
Cô yêu anh như vậy, nhưng anh lại hận cô tận xương. Ba năm, mỗi giây mỗi phút anh ta đều muốn báo thù cho Trần An Như!
Nhưng mà đứa bé vô tội mà, sao anh có thể nhẫn tâm như vậy…
Cục cưng, là mẹ có lỗi với con, là mẹ ích kỷ mà hại chết con. Đáng lẽ mẹ không nên gọi cuộc gọi kia cho anh ta…
Nhưng bây giờ mọi thứ đã trễ rồi.
Bác sĩ nhìn mà không nỡ, “Người thân của cô không ai đến cả, không ai đồng ý ký tên lên phiếu gây tê. Cho nên căn cứ theo quy định, chúng tôi không thể gây tê cho cô được.”
Máy móc lạnh lẽo không ngừng lật khuấy, cạo, cơn đau đớn kịch liệt càng làm cô khóc lớn hơn.
Cuối cùng, Trần Hà Thu mệt mỏi, vuốt mặt một cái, tay ướt sũng, không biết là nước mắt hay mồ hôi. Ba mươi phút giải phẫu, cô lại cảm thấy dài như một thế kỷ.
Được y tá vịn, run rẩy đi ra khỏi phòng giải phẫu, y tá dặn cô: “Cô gái, phiền cô mau báo cho người thân, để thanh toán viện phí.”
Cô bị đưa vào khi hôn mê, đừng nói có tiền trên người, ngay cả quần áo cũng đều do y tá có tâm tìm quần áo bệnh nhân cho cô thay.