Chương 42:
Nơi ở cũ của nhà họ Nguyễn.
Nguyễn Hoàng Phúc kêu một tiếng: “Ông nội, ông gọi con có chuyện gì ạ?”
Ông cụ Nguyễn khuyên nhủ hết lời, nói: “Hoàng Phúc, ông muốn nói với con, chuyện con bị thương năm năm trước, e rằng có ẩn tình…”
Tiếng điện thoại vang lên.
Nguyễn Hoàng Phúc nhìn tên hiển thị trên điện thoại, tên của Trần Linh Nhi không ngừng nhấp nháy, anh ta nhận máy, vẻ mặt chuyển từ kinh ngạc, sửng sốt sang tức giận, thậm chí sự tàn độc vây bao quanh lấy cả người.
Ông cụ Nguyễn hỏi: “Sao thế? Có phải công ty xảy ra chuyện gì không?”
Nguyễn Hoàng Phúc quay đầu nhìn Ông cụ Nguyễn: “Ông nội, quản gia bị Trần Hà Thu đẩy xuống tầng, ngã chết rồi.”
“Cái gì?!” Ông cụ Nguyễn gần như ngất đi.
“Ông nội, ông đừng lo lắng, nằm xuống trước đã, cháu bây giờ đi xem sao.” Nguyễn Hoàng Phúc nói, “Đúng rồi, ông vừa nói chuyện năm năm trước làm sao ạ?”
Ông cụ Nguyễn chật vật ngồi dậy, “Đưa ông cùng đi!”
Bệnh viện xảy ra chuyện nhảy lầu, cảnh sát nhanh chóng tới, phong tỏa toàn bộ bệnh viện.
“Theo sự điều tra của chúng tôi, ông lão đây đã nhảy xuống từ cửa sổ của bệnh viện, độ cao khoảng tầng 15-16.”
Ông cụ Nguyễn tay chống gậy ba-toong run rẩy, nghiêm nghị nói: “Trần Hà Thu ở tầng nào, nói!”
Ánh mắt của Nguyễn Hoàng Phúc sâu không thấy đáy: “… Tầng 16.”
“Ha, hay cho một đứa cháu dâu, ông đối với nó tốt như vậy, hết mực bảo vệ, lại không thể ngờ rằng đã nuôi một đứa vô ơn, lấy oán báo ân.”
Ông cụ Nguyễn đi qua dây canh gác của cảnh sát, đi thẳng vào thang máy, nhanh chóng đến phòng bệnh của Trần Hà Thu tầng 16.
Ding Dong.
Cửa bị đẩy mạnh ra.
“Ông nội…” Trần Hà Thu nhìn thấy ông cụ Nguyễn tức giận bước vào phòng bệnh, Nguyễn Hoàng Phúc đi theo sau.
“Đừng gọi tôi là ông nội, tôi nhận không nổi!” Ông cụ Nguyễn chống cây gậy ba-toong đập mạnh xuống đất: “Trần Hà Thu à Trần Hà Thu, tôi đối với cô không bạc! Cô đối với nhà họ Nguyễn có gì không vừa lòng, cứ nhắm vào lão già tôi, tại sao lại giết quản gia?!”
Trần Hà Thu bị lời ông nói đóng đinh tại chỗ, không ngừng lắc đầu: ‘Ông Nguyễn, con thật sự không giết quản gia, hôm nay bác quản gia có tìm đến con, nhưng con thực sự không có giết ông ấy…”
“Cảnh sát đã điều tra rõ rồi, chính là từ cửa sổ phòng bệnh của cô rơi xuống, quản gia tay chân linh hoạt, không thể nào tự mình ngã xuống được!”
Trần Linh Nhi nhìn thấy cảnh này, đầu gục vào vòng tay của Nguyễn Hoàng Phúc khóc huhu: “Hoàng Phúc, đáng sợ quá, em nghe thấy trong phòng bệnh có tiếng tranh cãi liền muốn tới xem, không ngờ tới đúng lúc nhìn thấy Trần Hà Thu đẩy bác quản gia xuống!” Cô ta duỗi tay ra, đưa cúc áo cho anh xem: “Cô ta chính là vì muốn cướp cúc áo trong tay bác quản gia, nhưng bác quản gia không đưa cho, người đang sống sờ sờ ra như vậy bị cô ta đẩy ngã rồi…”
Nguyễn Hoàng Phúc nghiến răng, nặn ra ba từ: “Trần. Hà. Thu!”
“Không phải em, em không có…” Tiếng của Trần Hà Thu càng ngày càng nhỏ, cô ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu gối, vùi đầu vào sâu bên trong, cô biết, cô có giải thích thêm thế nào, cũng đều vô dụng…”