QUAY VỀ BÊN ANH EM NHÉ

Chương 76:

“Cô ấy nguyện ý gả cho anh là bởi vì cô ấy yêu anh, bằng lòng vì anh mà từ bỏ đi cơ hội được hay đổi vận mệnh của chính mình, từ bỏ đi ước mơ cả đời của mình! Nguyễn Hoàng Phúc, anh có bị ngốc không vậy? Bỏ rơi không cần Trần Hà Thu, rồi đi thèm một phạm nhân giết người?”

“Đây là chuyện riêng của tôi, sợ rằng nó không hề liên quan gì đến cô Hoàng đâu.” Nguyễn Hoàng Phúc lạnh lùng nói: “Những lời cô Hoàng đã mắng chửi bạn gái tôi vào ngày hôm nay, tôi sắp xếp toàn bộ rồi trình lên tòa án, kiện cô vì tội đã xúc phạm tới danh dự của bạn gái tôi, yêu cầu cô phải có đăng lời xin lỗi lên báo!”

“Đăng cái ông nội anh!” Hoàng Thúy Vân nói xong liền muốn tiến lên, Trần Hà Thu thấy vậy liền vội vàng ngăn cô ấy lại, giọng nói mang theo chút mệt mỏi, kiệt sức: “Thúy Vân, chúng ta đi thôi.”

“Trần Hà Thu cậu đừng sợ, mình không thể nào chấp nhận nổi có loại người làm bồ nhí còn muốn đền thờ, không nhìn nổi loại đàn ông cặn bã chán cơm thèm phở không bằng con súc vật.”

Trần Hà Thu kéo tay cô ấy đi ra ngoài: “Đi thôi Thúy Vân, mình đã đủ khó xử rồi…”

“Cô cố ý đúng không?” Nụ cười khinh thường hiện lên trên môi Nguyễn Hoàng Phúc: “Nghe ngóng được tin tôi sẽ tới đây, vì vậy cố ý muốn công khai sự thật chúng ta đã kết hôn để sau đó nhận được tiền hỗ trợ khổng lồ?’”

Trần Hà Thu cũng không thể nhịn được nữa, cô hét lên: “Tôi không cần! Tôi không cần thứ gì hết! Sau bao nhiêu năm như vậy, tôi hỏi anh tôi đã từng muốn cái gì chưa? Một đồng tôi cũng chưa từng xin anh, ly hôn rồi tôi cũng sẽ không xin anh cái gì hết! Nguyễn Hoàng Phúc, tám năm rồi, anh không thể cứ luôn ức hiếp tôi như vậy!”

Kéo Hoàng Thúy Vân rời khỏi du thuyền, đi đến một góc hẻo lánh.

Những lời nói vừa nãy của Nguyễn Hoàng Phúc giống như một nhát búa đang nặng nề đập thẳng vào tim cô, Trần Hà Thu cắn cắn đốt ngón tay, ngồi xổm xuống đất rồi khóc lóc rất thảm thiết.

Nhiều năm như vậy, cô đã từng đòi hỏi Nguyễn Hoàng Phúc cái gì?

Cho dù chỉ là một câu quan tâm lấy lệ, cô cũng đã có thể vui vẻ đến mức không ngủ suốt ba ngày ba đêm.

Thứ cô cần không nhiều, chỉ là một chút nhỏ bé như thế thôi nhưng Nguyễn Hoàng Phúc lại rất keo kiệt, chưa bao giờ cho cô.

Nguyễn Hoàng Phúc giống như cái gai sắc bén chôn chặt trong trái tim cô, thật lâu sau đó, cô đã tưởng rằng mình sẽ quen được, nhưng chỉ khi vô tình chạm vào, nơi đó vẫn sẽ nhỏ máu đầm đìa.

Trần Hà Thu à, sao mày vẫn không có tiền đồ như vậy.

“Trần Hà Thu, đừng khóc nữa, chuyện ngày hôm nay đều trách mình, mình chỉ là không thể nhìn nổi vẻ mặt kiêu căng cao ngạo của Trần Linh Nhi, nên muốn giúp cậu báo thù, nhưng không ngờ mọi chuyện lại thành ra thế này…”

Trần Hà Thu vươn bàn tay lên lau sạch nước mắt, thút thít nói: “Không trách cậu đâu Thúy Vân, để mình nhìn thấy bộ mặt thật của anh ta một lần nữa, sẽ càng có thể ly hôn dứt khoát hơn, để bắt đầu một cuộc sống mới tốt đẹp hơn.”

“Cậu nghĩ như vậy là đúng rồi.” Hoàng Thúy Vân ngồi xổm xuống ôm lấy cô, “Trần Hà Thu à, cậu xứng đáng có được thứ tốt đẹp hơn, yên tâm đi, sau này cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”

Màn kịch náo nhiệt được khơi ra, cũng sẽ có lúc kết thúc.

Trần Hà Thu lê tấm thân mệt mỏi trở về hộp đêm Dạ Yến, cũng đã hơn 11 giờ đêm.

Phùng Xuân đã ngủ rồi, cô đi tắm rửa rồi cũng nằm xuống ngủ,

Không ngoài dự liệu, ngày hôm sau đi làm, mắt cô sưng lên như mắt cá vàng.

Ngay cả Ngô Nhật Lâm cũng không ngừng trêu chọc cô: “Đừng làm việc quá sức, tôi sẽ không nhịn được mà tăng lương cho cô đó.”

Trần Hà Thu hết khóc lại cười: “Vậy tôi cung kính không bằng tuân lệnh, cảm ơn tổng giám đốc Ngô trước nhé.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi