QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Đã có Tiểu Ngọc báo trước, đa số dân lòng đều nghĩ kĩ xem nên lựa chọn như thế nào.

Thật ra đường sống mà bọn họ có thể lựa chọn cũng không nhiều lắm.

Mùa thu Xuyên Thục gặp thiên tai, bọn họ không làm công cho Kim Phi, sẽ bị đói chết.

Hơn nữa với hiểu biết của dân làng về Kim Phi, cũng hiểu làm nô gia cho Kim Phi sẽ không bị ngược đãi, cho nên gần như các công nhân nam đều không do dự ném thẻ ngà vào cái sọt ở giữa.

Đây cũng là điều trong lòng Quan Hạ Nhi đoán trước được, nhưng điều khiến cô bất ngờ là lựa chọn của công nhân nữ.

Cô cho răng đa số công nhân nữ chưa lập gia đình sẽ chọn làm nô tì, kết quả gần như các công nhân nữ chưa lập gia đình đều ném thẻ ngà vào cái sọt làm thiếp.

Ngay khi nhìn thấy một cô nương cầm thẻ ngà chuẩn bị ném vào sọt, Quan Hạ Nhi nhỏ giọng gọi cô ta lại.

Cô nương này là hàng xóm của mẹ đẻ nhà y, bây giờ đi theo đệ tử nữ của Mãn Thương làm việc ở phân xưởng luyện sắt.

Cô nương chỉ mới mười lăm tuổi, Quan Hạ Nhi sợ cô ta không hiểu chuyện gì, nên nhắc nhở nói:

“Tiểu Linh Nhi, ngươi phải nghĩ kỹ, ném thẻ ngà vào cái sọt này, ngươi chính là tiểu thiếp của tướng công, sau này không dễ tái giá đâu.”

“Làm tiểu thiếp cho tiên sinh, không phải là gả cho tiên sinh sao?” Cô nương đỏ mặt nhỏ giọng nói.

“Đây chỉ là vì ứng phó với người của huyện lệnh, không coi là thật được” Quan Hạ Nhi giải thích nói: “Tướng công vẫn chưa biết việc này, cho nên... Cho nên chàng sẽ không sống với ngươi, ngươi hiểu ý ta không?”

“Hiểu,” Cô nương gật đầu nói: “Nhưng thân thể của mẹ ta không tốt, không thể làm việc, ta còn phải làm việc để nuôi sống mẹ và đệ đệ... Thật ra làm nô tỳ và tiểu thiếp, về sau đều là người không thể tái giá, nhưng chung quy tiểu thiếp vẫn dễ nghe hơn nô tỳ một chút, hơn nữa gả cho đại anh hùng như: tiên sinh, là phúc phận của ta.”

Quan Hạ Nhi thấy cô ta nói vậy, chỉ đành gật đầu bảo: “Vậy. được, sau này ngươi muốn gả cho người khác, lại tới tìm ta, ta xóa bỏ hôn thư cho ngươi.”

“Hai làng ta đã không còn đàn ông độc thân nữa, tái giá cho người khác cũng là làm thiếp, còn không băng gả cho tiên sinh”

Cô nương läc đầu: “Tiên sinh không sống với ta, thì ta sẽ ở

bên cạnh bảo vệ cho mẹ và đệ đệ, dù sao ta cũng có thể làm việc kiếm tiền nuôi bọn họ.”

Chuyện như vậy cũng diễn ra ở xưởng dệt.

Cho dù là xuất phát từ sự tự nguyện hay bất đắc dĩ bị ép, tóm lại tất cả công nhân nữ đều đưa ra lựa chọn.

Hơn nữa sập đập lúa cũng giống vậy, đa số cô nương đều chọn làm thiếp.

Các cô ấy có ý nghĩ giống cô nương kia, dù sao đều ảnh hưởng đến thanh danh, làm thiếp cũng đỡ hơn nô tỳ.

Thậm chí một số cô nương còn mừng thầm trong lòng. Kim Phi gần như là vị hôn phu hoàn mĩ trong lòng mọi cô nương ở làng Tây Hà, nhưng Kim Phi còn chẳng biết bọn họ là ai, càng đừng nói tới chuyện cưới bọn họ.

Bây giờ trời xui đất khiến, thế mà lại thật sự gả cho Kim Phi rồi.

Không nói cái khác, ít nhất sau này có đùa giốn Kim Phi, cũng là hợp tình hợp lí.

Sờ soạng nam nhân nhà mình, ai có thể nói gì được đây?

Nếu thật sự “bắt” được Kim Phi, vậy là một bước lên trời rồi.

Đương nhiên, cũng có không ít cô nương lựa chọn kết toán rời đi.

Chung quy thì bây giờ làng Tây Hà có rất nhiều nhà xưởng, Kim Phi cũng trả công cao.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi