QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thật ra không phải Kim Phi đúng lúc đi qua Tùy Châu, nhưng đã mất liên lạc với Kim Xuyên, Tây Xuyên quá lâu nên Kim Phi mới cố tình đi đường vòng, đi một chuyến từ Tùy Châu.

Nếu như có chuyện, chắc chẳn Tiểu Ngọc sẽ truyền tin đến điểm dừng mà y có khả năng sẽ đi qua ở Tùy Châu.

Phản ứng của nữ chưởng quầy bây giờ cũng chứng minh điều này.

“Kim Xuyên xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nữ chưởng quầy vừa nói, vừa lấy ra mấy phong thư từ trong ngực ra: “Tiên sinh, đây là thư nhận được gần đây!”

Thư bị nữ chưởng quầy để trong ngực, lúc này còn có hơi ấm của cô ta, dựa theo tính cách ngoài lạnh trong nóng của. Kim Phi, chắc chản sẽ ngại không dám lấy.

Nhưng lúc này y đã không còn quan tâm những chuyện này, chưa đợi Đường Tiểu Bắc đưa tay ra, y đã nắm lấy phong thư.

Y nhanh chóng đọc hết thư một lượt, Kim Phi giận tím mặt.

Đây là thư gửi đến mấy ngày nay, bên trong không chỉ nói chuyện của Tạ Hỉ Quang và Thái Lưu Dương, còn nói về nạn trộm cướp gần đây của Kim Xuyên!

“Lương ca dẹp sạch bọn thổ phỉ ở Quảng Nguyên rồi, sao vẫn còn nhiều như vậy?”

Đường Tiểu Bắc cũng đọc thư theo, nghiến răng nói “Chắc chắn là Tạ Hỉ Quang đang giở trò mèo, tướng công, bảo Tiểu Ngọc điều tra đi, ta nghỉ ngờ thổ phỉ này do lính của ông ta đóng giảt”

Binh lính đóng giả làm thổ phi cướp bóc nghe chừng vô lý nhưng lại là chuyện thật sự xảy ra ở Đại Khang, hơn nữa không chỉ một hai lần.

Binh lính cũng phải ăn, cũng phải sống, lương bổng bị tướng lĩnh quyền quý ăn bớt, họ chỉ đành như vậy.

“Thật ra binh lính đóng giả làm thổ phi, họ rất rõ răng dân chúng không dám phản kháng, cũng sẽ không để lộ thóp, nhưng Kim Xuyên chúng ta thì khác, nhân viên hộ tống sẽ không nương tay, bắt vài tên tù binh dễ như trở bàn tay, đến khi đó là hỏi ra ngay.”

Kim Phi lắc đầu nói: “Cho dù cho Tạ Hỉ Quang mười cái gan, ông ta cũng không dám làm như vậy!”

“Nhưng đám thổ phi này từ đâu ra?” Đường Tiếu Bắc hỏi

“Tiểu Bắc, ban đầu thiên hạ không có thổ phi, dân chúng bị ép không sống nổi nữa nên mới có thổ phỉ”

Kim Phi than thở: “Đọc thư thì biết, thổ phỉ xuất hiện lúc đầu có lẽ là người từ bên ngoài tìm tới, nhưng về sau, rất có thể là dân chúng ở ven Kim Xuyên sống không nổi nữa”

“Nhưng tướng công tập trung lương thực vốn để cứu tế. thiên tai mà"

Đường Tiểu Bắc thấy oan ức thay cho Kim Phí: “Sao dân chúng có thể như vậy?”

“Chuyện này không thể trách họ, bọn họ cũng chỉ là bị lợi dụng mà thôi”

Kim Phi thở dài, lấy một trang từ trong thư: “Muội xem, Tiểu Ngọc tra ra gần đây luôn có người đi khắp nơi thêm đầu vào lửa, nói khắp đất Kim Xuyên đều là lương thực, làng Tây Hà lại rất giàu có, tiền chất cao như núi.

Năm nay Xuyên Thục gặp tai ương, vùng núi Xuyên Bắc lại đặc biệt nghiêm trọng, dân chúng đều không sống nối, nghe thấy có nơi như vậy lại không đi cướp sao?“

“Đám quyền quý phong tỏa kho lương thực của chúng ta, ta có thể hiểu, như vậy thì chúng mới bán được lương thực của mình, nhưng tại sao chúng lại xúi giục dân chúng đi cướp Kim Xuyên, có lợi gì cho chúng chứ?”

Đường Tiểu Bắc tức giận nói: “Chúng đang mưu tính gì?”

“Còn gì nữa chứ, mục đích là để Lương ca không diệt thố phi dọc đường nữa, nhanh chóng về Kim Xuyên”

Kim Phi nói: “Đám quyền quý tuy dơ bẩn nhưng rất xem trọng mặt mũi.

Chúng có thể làm giàu từ tai ương, nhưng không thể để người khác biết nên mới không thể quang minh chính đại lập. kho lương thực, cách tốt nhất chính là chứa ở hang ố bọn thổ. phi.

Lương ca diệt thố phi đồng nghĩa với việc cướp lương thực của chúng, chúng không điên mới lạ”

“Thì ra là vậy” Đường Tiểu Bäc hiểu ra, sau đó hỏi tiếp: “Nhưng cũng không đúng, bây giờ thổ phi sắp bao vây làng rồi, Lương ca dẫn theo cả đoàn quân lớn, dù nhanh hơn cũng không thể đuổi về kịp mà nhỉ?”

“Chắc là quân địch tính toán sai rồi”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi