QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Xem ta ư?”

Ngụy Đại Đồng chỉ vào mũi của mình với vẻ mặt nghỉ ngờ. “Đúng vậy!” Kim Phi gật đầu.

“Ta chỉ là một quan vận chuyển nhỏ nhoi không biết gì về

cứu trợ thiên tai, tiên sinh chớ trêu đùa ta." Ngụy Đại Đồng xua tay.

“Đại nhân không biết gì về cứu trợ thiên tai, nhưng rất tỉnh thông về thủy lợi, đây là điều quan trọng nhất”

“Tinh thông thủy lợi có liên quan gì tới cứu trợ thiên tai?” Ngụy Đại Đồng thắc mắc hỏi.

“Trận lũ mùa thu nghiêm trọng lần này, có liên quan đến hệ thống thủy lợi lạc hậu ở vùng Xuyên Thục, ta và điện hạ tìm ngài đến chính là muốn ngài dẫn theo người dân xây dựng công trình thủy lợi!"

“Tiên sinh, nhất định không được!” Kim Phi vừa dút lời, Ngụy Đại Đồng đã nhanh chóng kéo.

tay Kim Phí: “Bây giờ người dân gặp phải thiên tai, đã không chịu nối lao dịch nữa!"

Theo luật lệ Đại Khang, các dự án sinh kế như xây dựng công trình thủy lợi, xây dựng cầu đường đều thuộc loại lao dịch

Cái gọi là lao dịch là một loại làm việc không công

Nói trắng ra là người dân tự mang theo công cụ đi giúp quan phủ làm việc, không chỉ không có tiền công, ngay cả lương khô cũng phải tự mình mang theo.

Bây giờ Xuyên Thục gặp thiên tai nghiêm trọng, người dân đã lâm vào cảnh khốn cùng, nếu Cửu công chúa còn hạ lệnh triệu tập lao dịch, người dân thật sự sẽ không sống nổi nữa.

“Ngụy đại nhân đừng nôn nóng, cứ nghe ta nói hết đã” Kim Phi nói: “Điện hạ lần này xây dựng công trình thủy lợi

không phải là lao dịch, người dân đi làm việc không chỉ có cơm ăn mà còn có tiền lương trả bằng lương thực”

“Tiên sinh, xây dựng công trình thủy lợi phải dùng rất nhiều người, điện hạ lấy đâu ra nhiều lương thực như vậy?” Ngụy Đại Đồng càng thắc mắc hơn

“Đại nhân vẫn luôn ở sông Kim Mã có lẽ không biết, chúng ta vừa đi vừa nói”

Kim Phi và Ngụy Đại Đồng đều một lần nữa lên ngựa, vừa đi vào trong thành, vừa kế lại những việc xảy ra trong mấy ngày qua

Ngụy Đại Đồng nghe xong, hoàn toàn bị dọa sợ hãi Một lúc sau mới yếu ớt nói: “Điện hạ thật quả quyết, thế

mà lại hành hình nhiều quyền quý trong một lúc như vậy! Đây. là chọc phải tổ ong vò vẽ rồi!”

“Điện hạ cũng không còn cách nào khác, nếu để bọn họ tiếp tục càn quấy, Xuyên Thục không biết còn phải chết bao nhiêu người nữa”

Kim Phi nói đến đây, đột nhiên dừng ngựa, quay đầu nhìn về phía Ngụy Đại Đồng hỏi

“Nếu Ngụy đại nhân lo lắng bị điện hạ làm liên lụy, bây giờ. có thể quay về”

“Ta..” Ngụy Đại Đồng mở miệng nhưng lại không biết nói dì Ông ta cũng coi như là xuất thân từ gia đình làm quan, biết

rõ nhiều quyền quý như vậy đại diện cho điều gì.

Nếu trước khi đến đây biết được tin tức này, ông ta chắc. chản phải cân nhắc được mất.

Nhưng bây giờ người cũng đến rồi, nếu quay người bỏ đi, chẳng phải sẽ đắc tội với Cửu công chúa, Kim Phi và Khánh Hâm Nghiêu sao?

Không nói đến thân phận của Cửu công chúa, Khánh Hâm Nghiêu còn là người lãnh đạo trực tiếp của ông ta.

Muốn chỉnh đốn một quan vận chuyến như ông ta dễ như: trở bàn tay.

Một bên là nhóm quyền quý có thế lực to lớn, một bên là Cửu công chúa và người lãnh đạo trực tiếp, Ngụy Đại Đồng chọn như nào cũng là sai, cách tốt nhất là cả hai bên đều không chọn.

Nhưng bây giờ người đã đến Tây Xuyên, không chọn không được.

Trong nhất thời, Ngụy Đại Đồng có cảm giác giống như bị người đặt trên lửa nướng, cả hai bên đều bị giày vò.

“Ngụy đại nhân, chúng ta cũng quen biết đã lâu, ngài cũng biết, Kim Phi ta không thích mấy chiêu trò trên quan trường đó, có gì thì cứ nói thẳng."

Kim Phi chân thành nói: “Ta không thích ép buộc người khác, nếu ngài có lòng giúp đỡ cứu trợ thiên tai ta rất hoan nghênh, nếu ngài không muốn ta cũng không miễn cưỡng, Ngụy đại nhân giờ có thể rời đi, ta đảm bảo Cửu công chúa và Khánh đại nhân sẽ không lấy bất cứ lí do gì làm khó ngài.

Ngụy đại nhân cân nhắc một chút đi”

Kim Phi nói xong, cưỡi ngựa đi về phía trước.

Ngụy Đại Đồng sau lưng y mang vẻ mặt do dự.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi