QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Bọn họ đều không có thẻ ngà, còn bị huỷ bỏ hộ khẩu, chẳng thể trở về được nữa”.

Khánh Mộ Lam nói.

Thẻ ngà giống như căn cước công dân ở thế kỷ 21, mỗi năm sau khi nộp thuế xong phải để lại một con ấn đã nộp thuế trên thẻ ngà, không có thẻ ngà chính là dân lưu lạc.

Sau khi những cô gái này bị bán đi, trong nhà nhất định sẽ không tiếp tục nộp thuế cho bọn họ nữa.

Nếu như chỉ thiếu một năm thuế thì còn dễ nói, nộp bù gấp đôi là được, thế nhưng vấn đề hộ khẩu thì rất khó xử lý.

“Ngài có biết bố mẹ bán bọn họ đi không những không có tiền mà ngược lại còn phải đưa tiền cho mấy mụ buôn người!”

Khánh Mộ Lam buồn bã nói: “Bởi vì bố mẹ của bọn họ không nộp nổi khoản thuế của bọn họ, chỉ có thể cho mụ buôn người một chút tiên để mấy mụ buôn người tìm người diễn cảnh thổ phỉ cướp bọn họ đi, như vậy khi đi huỷ bỏ hộ khẩu mới có thể bớt đi một khoản phạt lớn.

Nếu như bọn họ trở về như vậy, khả năng lớn nhất là sẽ bị bố mẹ dìm chết".

“Vậy nên cứ để cho bọn họ ở lại nơi này trước đã”. 

Kim Phi bất lực thở dài nói: “Thật sự không được, ta phải thương lượng với Đông Đông..."

“Thương lượng với ta gì cơ?” Ngoài cửa truyền tới một giọng nói trong trẻo.

Kim Phi quay đầu lại nhìn, vừa hay trông thấy Quan Hạ Nhi và Đường Đông Đông đi vào.

Sau lưng còn có Trương bổ đầu và mấy binh lính nữ. “Sao mấy người lại tới đây?” Kim Phi ngạc nhiên hỏi.

“Bọn ta lo lắng cho chàng, vừa khéo Trương bổ đầu muốn tới nên bọn ta cũng cùng theo tới xem xem...”

Quan Hạ Nhi cúi đầu đáp lời.

“Làm thế không phải quá liều lĩnh sao, trên đường mà gặp phải người xấu thì biết làm thế nào?”

Kim Phi nhíu mày trách cứ. “Thổ phỉ trên núi Thiết Quán và núi Miêu Miêu của quận Kim Xuyên hiện giờ đều bị tiêu diệt rồi, có Trương bổ đầu và A Lan ở đây, ai còn dám động vào bọn †a?”

Đường Đông Đông nói: “Hạ Nhi tỷ không phải đang quan tâm huynh đó sao”. 

“Trở về sẽ xử lý mấy người saul”

Kim Phi chỉ vào hai người phụ nữ, sau đó quay đầu nhìn về phía Trương bổ đầu: “Không biết sao Trương bổ đầu lại tới đây?”

“Buổi sáng ta nhận được tin, nói thổ phỉ trên núi Thiết Quán định công đánh làng Tây Hà, muốn đi báo cho ngài một tiếng, không ngờ đợi ta tới thì đã kết thúc rồi, nghe nói ngài tới núi Thiết Quán nên tới xem có cần giúp đỡ gì không”.

Trương bổ đầu nhìn Kim Phi, ánh mắt phức tạp.

Ý nghĩ đầu tiên loé lên trong đầu khi hắn hay tin chính là Kim Phi tiêu đời rồi, thế nhưng tới làng Tây Hà mới biết đám thổ phỉ trên núi Thiết Quán mới tiêu đời.

Chông sắt và cung nỏ hạng nặng trên cánh đồng tuốt lúa đã được trưởng làng sắp xếp người đi thu lại, Trương bổ đầu nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi chỉ dựa vào đám người bệnh tật già yếu của làng Tây Hà thì giết sạch mấy trăm thổ phỉ bằng cách nào.

Mãi đến khi tới núi Thiết Quán, hắn mới phát hiện hoá ra Kim Phi đã âm thầm chiêu mộ và bồi dưỡng hàng chục cựu binh Thiết Lâm Quân.

Thế nhưng dù là như vậy, hắn cũng cảm thấy chẳng thể tin nổi. 

“Cảm ơn Trương bổ đầu, có điều trận đấu đã kết thúc rồi, nếu như không còn việc gì khác thì bọn ta  không làm lỡ thời gian của Trương bổ đầu nữa”.

Kim Phi làm động tác tay về phía cửa tỏ ý tiễn khách.

Y vừa mới đánh thắng thổ phỉ, Trương bổ đầu đã tới, theo bản năng của Kim Phi, y cảm thấy sự việc có gì đó không đúng lắm.

Cho dù Trương bổ đầu thực sự trung thành với Khánh Hoài, tới để giúp đỡ, Kim Phi cũng không muốn qua lại với người của quan phủ.

“Nếu đã như thế thì ta không làm phiền ngài nữa”.

Kim Phi thẳng thừng đuổi người, Trương bổ đầu có vẻ hơi tức giận, siết chặt tay thành nắm đấm rồi quay người rời đi.

Thế nhưng lúc bước tới trước cửa thì đột nhiên dừng ạ lúc ta đi đã tới gặp Chu sư gia một lần, vốn dĩ muốn cầu xin cho ngài, bảo hắn cho ngài một đường lui, bây giờ xem ra cũng không cần nữa”.

“Vậy thì thật sự làm phiền tới Trương bổ đầu rồi, lân sau tới huyện phủ, ta nhất định sẽ cảm ơn Trương bổ đầu cho thật tử tế”.

Kim Phi cười nói: “Vẫn mong Trương bổ đầu vui vẻ nhận lấy”.

“Cái này thì không cần đâu, có điều ta cảm thấy nên hoá giải mâu thuẫn chứ không nên làm cho nó sâu hơn, sau lưng Chu sư gia có nhà họ Chu làm chỗ dựa, ta cho rằng ngài tốt nhất đừng gây mâu thuẫn với hắn”.

Trương bổ đầu nói: “Nếu như ngài bằng lòng, ta có thể làm trung gian, sắp xếp cho ngài và Chu sư gia gặp mặt, mọi người cùng ngồi lại nói chuyện, ngài thấy thế nào?”

“Không cần đâu, ta và hắn chẳng có gì để nói cả, nếu như Chu sư gia muốn gặp ta thì cứ tới làng Tây Hà tìm ta.

Kim Phi đanh mặt, lại làm một động tác tay tỏ ý tiễn khách.

Bây giờ y căn bản đã có thể xác nhận Trương bổ đầu là thuyết khách của Chu sư gia.

Trương bổ đầu thở dài, quay người rời đi.

“Xem ra tên này đã phản bội Khánh Hoài huynh rồi!”

Khánh Mộ Lam cũng phát giác ra được thay đổi của Trương bổ đầu: “Trở về ta nhất định sẽ sắp xếp người đi điều tra hắn cho rõ ràng”.

“Đúng, phải điều tra”.

Kim Phi gật đầu.

“Đúng rồi Kim Phi, ban nãy lúc ta tới nghe huynh nói muốn thương lượng với ta, thương lượng gì thế?” 

Đường Đông Đồng hiếu kỳ hỏi. “Đông Đông, là thế này...

Khánh Mộ Lam nói lại một lượt chuyện của các cô. gái kia cho Đường Đông Đông nghe.

“Ta cảm thấy ta đã đáng thương lắm rồi, không ngờ bọn họ còn đáng thương hơn cả †a”.

Đường Đông Đông thở dài nói: “Có điều ta nghĩ không nên để bọn họ kéo sợi, làm xà bông mới là công việc phù hợp với bọn họ nhất”.

“Tại sao?”

Quan Hạ Nhi hiếu kỳ hỏi.

“Mặc dù ta không biết xà bông làm kiểu gì, thế nhưng quy trình chắc cũng không khó đâu nhỉ? Nếu không thì với tính cách của Phi huynh cũng sẽ không tự mình động tay”.

Đường Đông Đông cười nói: “Chỉ có một con đường lên xuống núi Thiết Quán, mà những cô gái này cũng không muốn rời đi, để bọn họ sản xuất xà bông không phải quá thích hợp sao?”

“Quả thực rất thích hợp”.

Kim Phi gật đầu.

Không thể không nói, năng lực quan sát của Đường Đông Đông rất tốt, cũng rất thông minh.

Tuy nhiên cô ấy lại không biết rằng mặc dù quy trình chế tạo xà bông đơn giản, nhưng nếu như có người muốn làm giả xà bông thì độ khó còn cao hơn cả làm guồng quay tơ.

Bởi vì chế tạo xà bông ngoại trừ phải dùng tới dầu mỡ ra thì một nguyên liệu quan trọng khác chính là Natri Hydroxide.

Lịch sử sử dụng của Natri Hydroxide trên trái đất không được coi là quá dài, ngoại trừ Kim Phi ra thì không ai biết Natri Hydroxide là gì, càng không ai biết làm sao để chế tạo ra Natri Hydroxide.

Có điều một hai lần Kim Phi có thể tự mình ra tay, sau này xà bông phổ biến rồi thì Natri Hydroxide cân dùng tới chắc chắn sẽ ngày một nhiều hơn, Kim Phi không thể ngày nào cũng chẳng làm gì mà chỉ ở mãi rong phòng thí nghiệm tạo Natri Hydroxide nhỉ?

Vậy thì kiếp người được sống lại thêm lần nữa còn gì thú vị nữa?

Vậy nên công nghệ chế tạo Natri Hydroxide sớm muộn gì cũng phải truyền ra ngoài.

Đề nghị của Đường Đông Đông cũng không tệ, chế †ạo xà bông ở núi Thiết Quán có thể bảo mật tới mức cao nhất.

“Mộ Lam, cô đi nói chuyện với những cô gái kia, xem xem bọn họ có bằng lòng làm việc cho. ta không”. “Đông Đông, chị Hạ Nhi, mấy người cùng đi theo đi, †a không quá quen thuộc với công xưởng, mấy người đi

tiện nói chuyện hơn”.

Khánh Mộ Lam kéo theo Đường Đông Đông và Quan Hạ Nhi.

“Được”.

Quan Hạ Nhi liếc nhìn Kim Phi, khẽ gật đầu.

Đường Đông Đông đương nhiên sẽ không phản đối.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi