QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Cửu công chúa sững sờ, lập tức nuốt lời an ủi Kim Phi.

Trước đây lệnh thả gia nô không bao gồm cả hoàng cung, nhưng bây giờ Kim Phi hạ quyết tâm phải phát triển rộng lệnh thả gia nô ra, hoàng gia là phương pháp quảng bá tốt nhất.

“Tướng công, ta biết chàng rất tức giận, nhưng phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, không thích hợp lắm đâu?”

Cửu công chúa lo lảng hỏi.

“Sao lại không phù hợp? Mỗi năm số cung nữ chết trong hậu cung còn ít à?”

Kim Phi quay đầu nói. Ngày nào giữa các phi tần ở hậu cung cũng có vô số chuyện, công việc của bọn họ là nghĩ mọi cách để Hoàng đế vui vẻ.

Cho nên hầu như mọi phi tử trong hậu cung của Trần Cát đều là cao thủ đấu trí.

Nhưng cung nữ thường là vật hy sinh trong cuộc tranh đấu của bọn họ.

Cửu công chúa bị Kim Phi nói cho không thể trả lời được.

Cô ấy ngẫm nghĩ rồi nói: “Tướng công, ta hiểu ý của chàng, nhưng quan hệ của chàng và phụ hoàng mới hòa dịu phần nào, bây giờ chàng lại muốn phát triển rộng lệnh thả gia nô trong hoàng cung, ta sợ phụ hoàng sẽ nghĩ nhiều.”

“Không phải phụ hoàng của nàng muốn làm Hoàng đế ngàn đời à? Đúng lúc chuyện này có thể lấy làm văn được đấy.”

Kim Phi cũng không muốn gây sự với Trần Cát, đành cho. Cửu công chúa một biện pháp: “Nàng nghĩ xem, từ xưa tới nay, có vị quân vương nào làm ra chuyện đi đầu mở đường như vậy? Phụ hoàng của nàng làm như vậy, chắc chăn là người đầu tiên trong lịch sử! Chắc chắn sẽ được ghi vào sử sách, lưu danh ngàn đời!”

“Tướng công, sớm muộn gì phụ hoàng cũng sẽ bị lừa chết!”

Cửu công chúa tức giận lườm Kim Phi một cái, thỏa hiệp nói: “Ta có thể đi bàn bạc chuyện này với phụ hoàng, nhưng có chuyện cần nói trước với chàng, tử sĩ mà hoàng thất nuôi dưỡng và một vài cung nữ biết quá nhiều bí mật, thì không thể liệt vào hàng ngũ lệnh thả gia nô được!”

“Được!”

Kim Phi cũng biết hoàng thất có rất nhiều bí mật, lời Cửu công chúa vừa nói, e rằng chính là giới hạn của cô ấy rồi.

Thật ra lấy chuyện hoàng thất làm văn, cũng là vì hiệu quả tuyên truyền, cho nên cô ấy gật đầu đồng ý.

“Vậy ta về cung gặp phụ hoàng trước.”

Cửu công chúa lập tức lên đường, về cung tìm Trần Cát cùng bàn bạc chuyện này.

Trong triều đình vĩnh viễn không thiếu người nịnh nọt, từ sau khi cáo thị giảm thuế được ban hành, Trần Cát nhận được vô số tấu chương khen ngợi ông ta.

Gần đây số lần Trần Cát chạy tới Ngự Thư Phòng rõ ràng đã tăng lên nhiều, gần như ngày nào cũng đi xem xem hôm nay lại có bản sớ nào ca ngợi ông ta.

Cộng thêm hàng chục ngàn người dân đến triều mấy hôm trước, khiến Trần Cát càng sung sướng hơn.

Sự cám dỗ của hoàng đế ngàn đời đối với Trần Cát còn lớn hơn tưởng tượng của Cửu công chúa nhiều, Cửu công chúa mới khuyên vài câu, Trần Cát đã đồng ý ngay lập tức.

Thậm chí ông ta đã tưởng tưởng tới chuyện lần này các đại thần sẽ khen ngợi ông ta thế nào, sách sử sẽ ghi chép về ông ta như thế nào.

Đủ các loại lí do thoái thác mà Cửu công chúa đã chuẩn bị trên đường đi, đầu không cần dùng tới.

Có điều đã đạt được mục tiêu, Cửu công chúa cũng coi như là thắng lợi trở về.

Dưới sự thúc giục của Đại Lưu, vụ án tên phú thương đánh chết nha hoàn hôm đó đã bắt đầu xét xử.

'Tên phú thương đánh chết nha hoàn vì muốn dọa nạt các nhà hoàn đầy tớ, mấy nha hoàn và đầy tớ đều là chứng kiến tận mắt, nên quá trình xét xử cực kì đơn giản.

Đại Lý Tự, Hình Bộ đều có mặt ở hiện trường, vụ án đã kết thúc vào ngày hôm đó, ngày thứ hai phú thương và mấy tên ác ôn tham gia cùng đánh nha hoàn đều bị kéo tới chợ rau, hành hình trước mặt mọi người.

Ngày thứ ba, Trần Cát lại hạ lệnh, phóng thích một đám cung nữ và thái giám.

Lúc trước có phú thương bị đánh chết, sau lại có Trần Cát tự mình làm gương, nên không có ai dám phạm tội nữa, cuối cùng lệnh thả gia nô cũng phát triển thuận lợi.

Trần Cát cũng cầu được ước thấy, nhận được một đống tấu sớ ca ngợi công đức của ông ta.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi