QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Giáo úy dẫn đội cấm quân luống cuống nhìn binh lính nữ chạy về phía Tân Trấn, lập tức ra lệnh cho đội ngũ đổi hướng để chặn các binh lính nữ lại.

Nhưng căn bản Thạch Lăng Vân không cho bọn họ cơ hội, mà dẫn binh lính nữ tăng tốc hướng về phía Tân Trấn.

"Một đống rác rưởi!" Tân Trấn mắng một tiếng, trở tay lấy bội đao ra.

Nhóm binh lính nữ đều sử dụng đao gỗ chuyên dụng để huấn luyện, hẳn là cũng không thể sử dụng đao thật mà dùng vỏ đao để làm đao gõ.

Nhóm binh lính nữ muốn bắt giặc thì bắt tướng trước, nên Tần Trấn cũng tập trung vào thủ lĩnh Thạch Lăng Vân, chuẩn bị chờ cô ấy đến gần thì xử lý cô ấy trước tiên.

Với bản lĩnh của anh ta, dù có bị nhóm binh lính nữ bao vây thì vẫn có thể chống đỡ được một thời gian, cũng đủ lâu để cấm quân đến cứu giúp anh ta.

Nhưng trước đó, Thạch Lăng Vân đã nghe Thấm Nhi nói Trần Trấn là cao thủ của cấm quân, hiển nhiên biết mình không phải là đối thủ nên cũng không cho anh ta cơ hội đến gần.

Khi các binh lính nữ còn cách Tần Trấn hơn hai mươi mét, đột nhiên có hàng chục mũi tên bay ra từ giữa đội, chặn mọi đường rút lui của Tần Trấn.

Mũi tên không có đầu tên mà lại được bọc trong túi vải vôi, băn trúng vào người sẽ xuất hiện những đốm trắng trên thân, biểu thị là đối phương đã bị mũi tên bắn trúng.

Dù cho Tần Trấn có tài giỏi đến đâu, dù có vung đao nhanh đến đâu, cũng không thể nào tránh tránh được hàng chục mũi tên bắn ra cùng lúc, trong nháy mắt trên người anh ta đã lấm tấm xuất hiện bảy tám điểm trắng.

"Tần thống lĩnh, bỏ đao xuống đi, ngươi không còn năng lực chiến đấu rồi!"

Cửu công chúa cười nói.

"Điện hạ, bộ áo giáp này của ta được làm từ hàng trăm loại thép, mũi tên căn bản không thể xuyên qua đâu!"

Tân Trấn không phục nói.

"Tân thống lĩnh, ngài nhìn cánh tay với bắp chân của mình chưa?"

Kim Phi chỉ vào cánh tay bên phải của mình.

Tân Trấn cúi đầu nhìn, thấy cánh tay phải và hai bắp chân của mình đều có những đốm trắng nhỏ.

Nếu là thực chiến, e là cánh tay Tân Trấn lúc này đã không cầm đao được rồi, mà hai cái chân kia cũng sẽ đứng không vững được.

"Được, bọn ta nhận thua!"

Tân Trấn cũng coi như ngay thẳng, ném đao mình đi, thẳng thừng tuyên bố nhận thua.

Thống soái đã nhận thua, thì dù nhóm cấm quân trong lòng có không phục, thì cũng đành chịu thôi.

"Cảm ơn đã nhường!" Thạch Lăng Vân hất cằm nhìn Tần Trấn, vẻ mặt kiêu ngạo.

Nếu như lúc này cô ấy đến gặp Hoàng đế, biết đâu lại có thể nhận được một ít khen thưởng, nhưng nhớ tới vừa rồi Trần Cát khinh thường binh lính nữ, Thạch Lăng Vân dẫn nhóm binh lính nữ rời đi luôn.

Cô ấy có thể đi ngay, nhưng Lưu Thiết, với tư cách là thống soái trên danh nghĩa của quân Trấn Viễn, chỉ có thể tìm Trần Cát phục mệnh.

Hành lễ với Trần Cát xong, Lưu Thiết lại hành lễ với Tân Trấn: "Tân thống lĩnh bao dung, các cô nương chưa từng trải nên không hiểu luật lệ, họ có làm ngài bị thương không?”

"Không, không có!” Tân Trấn vội vàng xua tay: "Những cô nương này thực sự rất bản lĩnh!"

"Không phải là họ bản lĩnh, mà là cấm quân các ngươi vô dụng!"

Mặt Cửu công chúa lạnh nhạt nói: "Tiên sinh đã nói từ lâu, ở trên chiến trường thì chẳng phân biệt nam nữ, chỉ có kẻ thù và đồng đội! Diễn tập chiến đấu cũng giống như trận chiến thật vậy, lỡ một ngày, thật sự có một đám binh lính nữ tới tấn công kinh thành, mà các ngươi lại giống như hôm nay thì làm sao mà bảo vệ kinh thành đây? Làm thế nào để bảo vệ hoàng cung?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi