QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Vũ Dương, sao vậy?” Khi những người khác đi hết, Kim Phi nhìn Cửu công chúa.

"Sáng sớm, ta nhận được thư của Tấn vương, bảo hôm nay thúc ấy sẽ tới Kim Xuyên, muốn gặp chàng để bàn bạc."

Vừa nói, Cửu công chúa vừa lấy ra một lá thư từ trong tay áo, đưa cho Kim Phi.

"Tấn vương?"

Dòng dõi hoàng gia Đại Khang truyền thừa hàng trăm năm, có quá nhiều phiên vương khiến Kim Phi không thể biết hết, nhưng Tấn vương là một trong những người mà y quen.

Lần đầu tiên Kim Phi biết đến ông ta là trong một cuộc đấu giá do Lạc Lan tổ chức. Khi đó, Tấn vương đã bị Trần Cát triệu về kinh để trách mắng. Để giải sầu, ông ta tham gia cuộc đấu giá và sẵn tiện mua một thanh hắc đao.

Hành động này không chỉ ủng hộ việc làm ăn của Kim Phi, mà còn ngầm đứng ra bảo vệ Kim Phi.

Sau đó, Kim Phi cho người của mình điều tra Tấn vương, ông ta cũng được coi là một trong những phiên vương mà Kim Phi có ấn tượng tốt nhất.

Thái ấp của Tấn vương nằm ở phía tây bắc, giáp với Đảng Hạng, vì có sự bảo hộ của tiên hoàng trước khi lâm chung và sự ủng hộ của gia tộc mẹ mình, ông ta nắm giữ quyền lực thực sự đáng kể và là một trong số ít phiên vương có lập trường kiên định trong việc chủ trương chiến tranh.

Mặc dù thua nhiều hơn thắng trong các trận chiến chống lại Đảng Hạng trong những năm qua, Tấn vương vẫn kiên quyết chống trả.

Phạm tướng quân và Khánh Hoài có thể giữ được thành Vị Châu ở tây bắc, trong đó cũng có công lao của Tấn vương.

Vì những lý do này, cái nhìn của Kim Phi đối với Tấn vương cũng coi như không tệ.

"Ông ta đến Kim Xuyên, nàng không sợ ta sẽ giết ông ta sao?"

Kim Phi vừa hỏi, vừa nghịch phong thư.

Sau cái chết của Trần Cát, Tấn vương cũng là một trong những phiên vương tạo phản và tự xưng đế, nằm trong phạm vi tấn công của Kim Phi.

Các phiên vương khác lúc này còn sợ rằng sẽ bị Kim Phi thẳng tay giết chết khi họ đến Kim Xuyên, thế mà Tấn vương còn dám đến.

"Những người đó sao có thể so với Tấn vương thúc chứ?"

Cửu công chúa chế nhạo: “Nếu là Ngô vương hoặc Sở vương trấn giữ phía Tây Bắc, e rằng những khu vực như Vị Châu, Hi Châu đã bị người Đảng Hạng chiếm từ lâu.”

"Xem ra nàng có ấn tượng rất tốt với Tấn vương." Kim Phi mỉm cười nói.

"Tấn vương thúc những năm này tích cực chống Đảng Hạng, thậm chí còn đích thân ra trận nhiều lần. Tuy bại nhiều hơn thắng, nhưng Vũ Dương rất khâm phục!" Cửu công chúa thẳng thắn bày tỏ.

“Trong việc lớn, Tấn vương quả nhiên là người đáng tin cậy.

Kim Phi gật đầu rồi mở phong thư ra.

Tấn vương mặc dù xét về thâm niên là thúc thúc của Cửu công chúa, lại lớn hơn Kim Phi một thế hệ. Tuy nhiên, giọng điệu và thái độ trong thư của Tấn vương lại rất lịch sự.

Ông ta không đề cập đến cuộc tạo phản, chỉ bày tỏ sự quan tâm đến cảnh đẹp của Xuyên Thục, muốn đến Xuyên Thục ngắm cảnh, nhân tiện đi thăm Cửu công chúa và Kim Phi.

Sau khi Khánh Hoài rời đi, người Đảng Hạng không chỉ phái quân chinh chiến phía nam xâm phạm Hi Châu mà còn tổ chức một lực lượng khác tấn công mạnh mẽ vào Thanh Thủy Cốc.

Tấn vương không chỉ phải chống lại Đảng Hạng, mà còn phải đề phòng Tân vương ở lân cận, ông ta có tâm trạng đến Xuyên Thục để ngắm cảnh vào thời điểm quan trọng này mới là lạ.

Khi Cửu công chúa nhìn thấy nội dung bức thư, mới biết Tấn vương chủ yếu muốn đến tìm Kim Phi.

"Đã tới thì cứ gặp thôi." Kim Phi gật đầu: "Chừng nào ông †a đến, nàng bảo Thấm Nhi gọi ta là được."

"Dù sao Tấn vương thúc cũng là trưởng bối, ta muốn đến bến tàu nghênh đón thúc ấy, vậy có được không?" Cửu công chúa hỏi.

Kim Phi liếc nhìn Cửu công chúa thật sâu, khẽ gật đầu: "Nhớ mang thêm người, chú ý an toàn."

Mặc dù Tấn vương không nói mục đích của chuyến đi này trong thư, nhưng Kim Phi có thể đoán được.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi