QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Vậy điện hạ cho rằng, bây giờ ta đang làm gì?” Kim Phi cười khẩy hỏi lại Tấn vương. Tấn vương nghẹn họng.

Đúng vậy, bây giờ các vương ở Đại Khang đang hỗn loạn, các bộ tộc ngoại lai không ngừng xâm chiếm, người dân đang sống trong cảnh nước sôi lửa bỏng, cũng có khác gì với thời kì cuối của triều đại trước đâu?

"Nhưng, nhưng hoàng thất tiền triều đều ích kỷ bạo ngược, không có điểm nào đáng để trọng dụng, tổ tiên chúng ta cũng đành phải làm phản!"

Tấn vương giải thích nói: "Còn Đại Khang thì lại khác!"

Ý của lời này có nghĩa là Đại Khang có Tấn vương ta đây, ta khác với triều đại trước, ta có thể đảm nhận vai trò quan trọng!

"Điện hạ, sử sách là do người viết ra, sao ngài có thể dám chắc tiền triều không có người xứng đáng để đảm đương?"

Kim Phi nói: "Người khác đoạt giang sơn Đại Khang, điện hạ nghĩ sử sách sẽ viết điện hạ thế nào?”

Tấn vương lại nghẹn họng lần nữa.

Đúng vậy, nếu người ngoài chiếm lấy Đại Khang, chắc chắn không thể miêu tả Tấn vương là anh hùng xuất chúng, mà rất có thể sẽ miêu tả Tấn vương thành một kẻ tàn bạo đầy tội ác ở phía Tây Bắc.

Như vậy, họ mới có thể danh chính ngôn thuận để cướp lấy Đại Khang, đồng thời họ cũng có thể giương cao ngọn cờ đáp lại tiếng gọi của trời đất.

"Quốc sư đại nhân, ngài quyết tâm làm phản sao?"

Mặt Tấn vương trở nên lạnh lùng nhìn Kim Phi.

Thật ra trước khi tới đây ông ta cũng đã cân nhắc xem

Kim Phi có làm phản hay không, thậm chí còn viết thư hỏi Cửu công chúa xem thế nào.

Cửu công chúa viết thư trả lời là sẽ không, chính vì thế mà ông ta mới tới.

“Ai nói ta muốn làm phản?”

Kim Phi không để ý tới ánh mắt Tấn vương, tiện tay cầm tách trà trước mặt.

"Ngài sắp lên ngôi xưng đế, không gọi là làm phản thì gọi là gì?"

"Ai nói với ngài là ta muốn lên ngôi xưng đế?" "Ngài không muốn xưng đế ư?" Tấn vương giật mình. “Phúc ta mỏng, không làm Hoàng đế nổi”

“Vậy rốt cuộc ý của ngài là thế nào?” Tấn vương buồn bực nhìn Cửu công chúa.

Ông ta bị Kim Phi làm cho lơ mơ, nên muốn hỏi Cửu công chúa.

Nhưng Cửu công chúa lại cúi đầu, không hề để ý tới ông ta.

"Ý rất đơn giản, ta sẽ giúp đỡ một người thích hợp hơn để làm Hoàng đế"

"Hắn là người trong hoàng thất sao?" Tấn vương hỏi. “Phải!" Kim Phi gật đầu.

“Ngài muốn bắt chước Từ Liên Anh, sợ người trong thiên hạ sẽ mắng ngài, nên muốn nâng một con rối lên ngôi à?”

Tấn vương cười khẩy nói: “Nếu vậy thì trước đây ta đã nhìn lầm ngài rồi!”

Hơn bảy trăm năm trước Từ Liên Anh là một quan đại thần.

Khi đó Trung Nguyên bị chia năm xẻ bảy, các vương hầu đang hỗn loạn, ở vùng Tây Bắc bây giờ có một nước nhỏ tên là An Bình, Từ Liên Anh là tể tướng, năm giữ quyền lực to lớn của đất nước nhỏ bé đó.

Từ Liên Anh muốn làm Hoàng đế, nhưng lo ngại danh tiếng của mình nên không dám soán ngôi, nên đã kiểm soát triều đình băng cách nâng đỡ những thành viên ngu dại trong hoàng tộc lên làm Hoàng đế.

Tuy rằng hắn không phải là Hoàng đế nhưng cũng gần giống như một Hoàng đế.

Thời kỳ phong kiến coi trọng lòng trung thành, nên Từ Liên Anh đã bị các sử quan đời sau định cho cái danh là đệ nhất gian thần.

"Nếu Kim Phi ta muốn làm Hoàng đế thì đã làm luôn rồi, không cần chơi trò lừa gạt dùng chư hầu làm con rối."

Kim Phi chế nhạo: "Người ta tìm được không phải là kẻ ngốc, trái lại là người rất thích hợp để kế vị!"

"Cả hoàng thất Đại Khang còn ai thích hợp hơn ta nữa?" Tấn vương hỏi: "Đó là ai? Ngô vương, Sở vương hay là Tương vương?

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi