QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Đương nhiên là có thể, đồ ăn này là chuẩn bị cho các ngươi.”

Đại đội trưởng nhân viên hộ tống nói: “Tuy nhiên, mỗi người chỉ được lấy hai cái bánh bao, một bát canh thịt, ai dám lấy nhiều hơn, ông đây đưa ngươi về lại vương thành, hiểu chưa?”

Đấy không phải do đại đội trưởng nhân viên hộ tống keo kiệt, những thứ này là do tân Hoàng đế của Đảng Hạng cung cấp, anh ta cũng chẳng phải tiết kiệm làm gì.

Không cho nô lệ ăn thêm là vì sợ họ ăn no tới chết.

Chuyện này rất phổ biến trong thời đại thiếu ăn thiếu mặc này.

Rất nhiều người sau một khoảng thời gian dài phải chịu cảnh đói khát, sẽ rất sợ hãi cảm giác này, một khi được ăn thì sẽ không kiềm chế được mà ăn nhiều thêm chút nữa.

Ăn xong rồi lại uống thêm nước, thức ăn sẽ nở trong dạ dày, nếu không nôn ra đống thức ăn không dễ gì có được kia, rất dễ gây chảy máu, thậm chí là thủng dạ dày.

Cho dù ở kiếp trước của Kim Phi, thủng dạ dày đã rất khó chữa, nói gì ở thảo nguyên lạc hậu này.

Chưa nói tới thủng dạ dày, chỉ cần chảy máu quá nghiêm trọng là đã khó mà qua khỏi.

Trong những năm thiên tai, rất nhiều “người tốt” đã cướp tiền của dân chúng bằng cách này.

Họ không cướp một cách trực tiếp, mà “nhân từ” cứu trợ thiên tai.

Những bữa ăn mà họ làm ra đầu có mấy điểm chung - họ chỉ bố thí lương khô, và không giới hạn.

Lương khô là loại đồ ăn rất dễ ngâm nước.

Nơi họ phát thức ăn, cách đó không xa tất nhiên là những dòng sông, dòng suối nhỏ chảy qua.

Dân chúng ăn lương khô xong đều cảm thấy khát nước, chỉ cần ai chạy tới uống nước thì về cơ bản là sẽ chết!

Sau đó, những kẻ “tốt bụng” này lại nhặt xác giúp dân chúng, gia sản dân chúng mang theo bên người sẽ là của họ.

Các nhân viên hộ tống đã đi khắp nơi, mấy chuyện thế này cũng đã thấy rất nhiều lần.

Cho nên đại đội trưởng phải giới hạn mỗi nô lệ chỉ được lấy hai cái bánh bao và một bát canh thịt.

“Hai cái là đủ rồi, cảm ơn đại nhân!”

Lý Địch vội gật đầu rồi nhanh chóng kéo muội muội tới trước lồng hấp.

Thấy muội muội Lý Đậu Đậu không ngừng nuốt nước bọt, Lý Địch đẩy em lên trước: “Đậu Đậu, muội lấy trước đi!”

Lý Đậu Đậu liếc nhìn bánh bao, ánh mắt khao khát, nhưng nhìn thấy nhân viên hộ tống đứng phía sau thì lại sợ tới mức cúi mặt xuống.

“Tiểu cô nương, đừng sợi”

Nhân viên hộ tống mỉm cười, gắp hai cái bánh bao đưa cho Lý Đậu Đậu: “Nào, cầm lấy!”

Sự khao khát thức ăn cuối cùng vẫn chiến thắng nỗi sợ, Lý Đậu Đậu cúi đầu nhận lấy bánh bao.

Bánh bao bữa mới từ lồng hấp ra, cô bé khẽ kêu lên một tiếng, chiếc bánh bao rơi xuống đất.

Nhưng ngay sau đó, cô bé ngồi xổm xuống, nhặt bánh bao lên.

Lần này, cô bé chịu đựng cái bóng rát, ôm chặt bánh bao †rong tay.

“Lão Khôi, ngươi bị ngốc hả, bánh bao nóng như vậy, sao lại đưa thẳng cho đứa nhỏ như vậy hả?”

Đại đội trưởng thấy vậy thì quát lớn nhân viên hộ tống phát bánh.

Lão Khôi định nói gì đó thì Lý Đậu Đậu đã nhanh chóng quỳ trên mặt đất, vội nói: “Đại nhân, không liên quan đến vị này, là lỗi của nô tỳ! Là lỗi của nô tỳ!”

Nói xong, cô bé dập đầu với Đại đội trưởng nhân viên hộ tống.

Xong cô bé quay sang dập đầu với Lão Khôi. “Làm gì vậy?”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi