QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Thật ra Kim Phi không hề ngạc nhiên trước chiến thắng của Thiết Ngưu.

Tuy rằng Thiết Ngưu chỉ có 500 người, nhưng bọn họ đều được trang bị áo giáp đen, trên trời còn có phi thuyền chở theo lựu đạn hỗ trợ, nếu đánh không thắng được nữa thì đi đầu xuống đất mất.

Tuy nhiên, Cửu công chúa hiếm khi có lòng như vậy, Kim Phi cũng sẽ không ngu ngốc mà đi ngăn cản cô ấy.

Bị Cửu công chúa hành hạ đến nửa đêm, Kim Phi khó tránh khỏi sáng hôm sau dậy muộn, ngủ đến gần trưa.

Từ phòng ngủ đi ra đã thấy Tiểu Ngọc đứng ở trong sân, đang nói gì đó với Cửu công chúa, Quan Hạ Nhi.

Sắc mặt của mấy người đều rất xấu.

“Có chuyện gì vậy?"

Kim Phi ngáp hỏi.

“Đương gia, Tấn vương, Sở vương, Ngô vương trả lời rồi!”

Quan Hạ Nhi tức giận nói: “Bọn họ nói kiên quyết không đồng ý Vũ Dương đăng cơ, còn nói chàng là loạn thần tặc tử hại nước hại dân!”

“Bọn họ cứng đầu như vậy sao?” Kim Phi không khỏi sửng sốt: “Những người này nghĩ thế nào vậy?”

Có lẽ Tấn vương, Sở vương bây giờ còn không biết đến chiến tích của Thiết Ngưu ở Đảng Hạng, nhưng chỉ bằng những chiến tích rầm rộ trước đó của tiêu cục Trấn Viễn thì muốn tiêu diệt đám phiên vương này cũng dư sức.

“Còn nghĩ gì nữa, bọn họ chỉ là đang chơi trốn tìm với chúng ta mà thôi”

Cửu công chúa hừ một tiếng: “Nếu bổn cung không đoán sai, lúc này bọn họ đều đã trốn tiệt đi rồi!”

“Hóa ra là định chơi trò du kích với ông đây à!” Kim Phi bừng tỉnh cười.

“Phu quân, chàng còn cười được!” Cửu công chúa nói: “Đại Khang được mở rộng diện tích lãnh thổ, có rất nhiều nơi còn đang hoang tàn vắng vẻ, nếu một phiên vương cố ý trốn tránh chúng ta thì sẽ phiền phức lắm!”

“Phiền gì đâu?” Kim Phi không hề để ý nói: “Bọn họ trốn thì cứ việc trốn, chúng ta cần làm gì thì cứ làm, chỉ cần có thể huy động được quần chúng và khiến nhân dân đứng về phía chúng †a thì trên đời này sẽ không có chỗ cho bọn họ!"

Từ đầu đến cuối, Kim Phi hoàn toàn không coi trọng đám phiên vương này.

Trước đây, phải mất thời gian huy động nhân lực, chế tạo trang bị, thì mới cho các phiên vương một cơ hội cuối cùng.

Hiện giờ chủ lực của quân Trấn Viễn đã rút về từ Hi Châu, xưởng lựu đạn và xưởng luyện gang đã có thể sản xuất phi thuyền và lựu đạn liên tục.

Đám phiên vương này có đồng ý hay không thì cũng chẳng quan trọng với Kim Phi.

Đương nhiên, nếu bọn họ bằng lòng đầu hàng thì càng tốt, người dân cũng có thể bớt phải chịu cảnh chạy loạn thời chiến.

Đáng tiếc, đám phiên vương không cảm nhận được lòng tốt của Kim Phi.

“Phu quân định huy động nhân dân như thế nào?” Cửu công chúa hỏi.

“Rất đơn giản; Kim Phi bình tĩnh nói: “Đánh thổ hào, chia ruộng đất!”

“Đánh thổ hào, chia ruộng đất?” Cửu công chúa thoáng ngừng thở, đôi mắt trợn to: “Phu quân làm như vậy thì đám phú hào địa chủ sẽ không đồng ý!”

Căn cơ của địa chủ phú hào chính là ruộng đất, Kim Phi muốn chia ruộng đất thì bọn họ chắc chăn sẽ không để yên!

“Bọn họ đồng ý hay không thì có quan trọng sao?” Kim Phi hừ rồi nói.

“Không quan trọng ư?” Cửu công chúa sốt ruột nói: “Phu quân, tục ngữ nói phép vua thua lệ làng, chàng biết toàn bộ Đại Khang có bao nhiêu địa chủ không? Một khi bọn họ nổi dậy thì sẽ cực kỳ đáng sợi”

“Vậy Vũ Dương biết thiên hạ có bao nhiêu người dân không?” Kim Phi hỏi ngược lại: “Nàng biết con dân thiên hạ mà cùng nổi dậy thì sẽ đáng sợ thế nào không?

Vũ Dương, xem ra nàng vẫn coi thường lực lượng quần chúng! Có là đầu trâu mặt ngựa thì đứng trước đông đảo quần chúng nhân dân cũng chỉ là gà vườn chó xóm mà thôi!”

“Phu quân, tên đã băn ra không thu về được, đây cũng không phải là việc nhỏ, một khi thất bại, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng, chàng phải suy nghĩ thật kỹ!” Cửu công chúa nhắc nhở.

“Ta đã nghĩ kỹ rồi! Hơn nữa chúng ta tuyệt đối sẽ không thất bại!” Kim Phi tự tin nói.

Đùa chắc, đây là lý luận đã được người ông vĩ đại nghiệm chứng rồi.

Tuy rằng Kim Phi hiểu rằng xét về phương diện nào thì y cũng không thể so với ông ấy được, hiện trạng mà y đang gặp phải còn tích cực hơn nhiều so với thời của ông ấy.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi