QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Năng lực của người này không tệ, cũng hiểu rất rõ công việc của bộ Hộ, nhưng mà tính cách quá cố chấp, như con trâu cứng đầu vậy.”

Cửu công chúa hơi buồn bực nói: “Trước đó ta đã phái người đi tìm ông ta, ông ta không muốn đến thì thôi, còn đuổi người mà ta phái đi nữa, nếu như phu quân cũng bị đuổi ra thì Hạ Nhi tỷ tỷ sẽ măng chết ta mất.”

“Đâu có nghiêm trọng như vậy?” Kim Phi cười nói: “Lát nữa nàng đưa tài liệu về Thiết Thế Hâm cho ta xem”

“Chàng thật sự muốn đi tìm Thiết Thế Hâm à?”

Cửu công chúa thấy Kim Phi không giống như nói đùa thì cũng trở nên nghiêm túc.

“Ta xem tài liệu trước đã, nếu người này thật sự lợi hại như nàng nói, ta có thể đi thử xem sao.”

“Chàng không sợ bị đuổi ra ngoài à?”

“Bị đuổi ra thì có sao đâu, đâu có mất miếng thịt nào.”

Kim Phi chẳng hề để ý nói: “Nếu như ông ta thật sự đến đây san sẻ với nàng, lại thật sự có bản lĩnh, ta để ông ta đánh một trận cũng không sao.”

Kiếp trước khi làm thêm, Kim Phi không biết đã nhìn thấy bao nhiêu ánh mắt xem thường, y không mong manh dễ vỡ đến thế đâu.

Hiện tại dưới tay Kim Phi thiếu nhân tài, nhất thật sự là người đại tài, Kim Phi đi mời nhiều lần cũng được.

“Chàng đợi một chút.” Cửu công chúa đứng dậy đi đến chỗ cái tủ ở bên cạnh, lục †ìm lấy ra một xấp giấy từ bên trong đưa cho Kim Phi: “Đây là tài liệu về Thiết Thế Hâm.”

Kim Phi nhận lấy, xem một chút rồi cười: “Cũng thật trùng hợp, ông ta cũng sống ở Miên Châu.”

Lúc trước trong danh sách tên những người tri thức mà Cửu công chúa đưa cho y, có hai người cũng sống ở Miên Châu, Kim Phi vốn đã định đi Miên Châu một chuyến.

“Trước kia ở Miên Châu có một người tri thức tên là Phương Thốn Đài, tính cách cao thượng cương trực công chính, rất được hoàng tổ phụ tin tưởng, từng giữ chức Lý đại tự thừa sáu năm, sau này khi tra án đã tra đến nhà họ Cao, Phương tiên sinh muốn truy bắt cháu đích tôn của nhà họ Cao, đã chịu áp lực rất lớn.

Phương tiên sinh đi tìm hoàng tổ phụ hạ chỉ chỉnh đốn tác phong và uy tín của quan lại, nhưng sau khi hoàng tổ phụ Bắc phạt thất bại thì không còn lòng dạ nào nữa, không coi trọng việc này, sau khi Phương tiên sinh khuyên can nhiều lần không có kết quả thì đã nản lòng thoái chí, từ quan về quê.”

Cửu công chúa nói: “Trong lúc làm quan, Phương tiên sinh thanh liêm, lúc từ quan về quê chỉ có một người vợ già, không mang theo một gia đình hay người hầu nào.

Sau khi về quê thì sống bằng nghề dạy học.

Phương tiên sinh không chỉ có học thức uyên bác, hơn nữa còn rất giỏi dạy dỗ học trò, Phương Linh Quân mà trước đó ta đã nói với chàng là tam công tử của Phương Thốn Đài tiên sinh, còn Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm đều là đệ tử của Phương Thốn Đài tiên sinh.

Năm đó Thiết Thế Hâm vào triều làm quan chính là do Phương Thốn Đài tiên sinh tiến cử, cũng là người đệ tử duy nhất mà Phương tiên sinh tiến cử.

Đáng tiếc tính cách của Thiết Thế Hâm cũng ngay thẳng như Phương tiên sinh, ở trong triều đã đắc tội với quá nhiều người.”

“Chẳng trách ba người đều ở Miên Châu, hóa ra là có lý do”

Kim Phi cười khẽ.

Trước đó y còn thấy khó hiểu, một Miên Châu sao lại có nhiều nhân tài như vậy? Tìm hiểu một lúc lâu, hóa ra lại là ba sư huynh đệ cùng một thầy.

“Vậy ta thuyết phục được một người thì có phải hai người còn lại dễ giải quyết hơn không?” Kim Phi hỏi.

“Không, vừa hay ngược lại.”

Cửu công chúa nói: “Theo những gì ta biết, ba người bởi vì bất đồng ý kiến trong chuyện nào đó mà quan hệ vẫn luôn bất hòa, chàng mời được Phương Linh Quân, có thể Lưu Bất Quần và Thiết Thế Hâm sẽ càng không muốn đến”

“Ba huynh đệ này còn rất có cá tính!”

Kim Phi dùng tay trái cầm tài liệu của Thiết Thế Hâm, tay phải đỡ Cửu công chúa dậy: “Ta về nghiên cứu một chút, nàng cũng nhanh về nghỉ ngơi đi, sau này cố gắng đừng thức khuya làm thêm nữa.”

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi