Nếu chiến đấu một mình, các nhân viên hộ tống không phải là đối thủ của những tên sát thủ, nhưng hành động tập thể phong tỏa ngọn núi là sở trường của các nhân viên hộ tống.
Ban đầu, Kim Phi dùng thổ phỉ để luyện binh nên họ rất thuần thục trong việc phong tỏa núi.
Đến rạng sáng, những tên sát thủ buồn bã khi phát hiện ra khe núi ở phía tây đã bị phong tỏa hoàn toàn bởi các nhân viên hộ tống, chúng không thể tìm thấy bất kỳ cơ hội nào để phá vòng vây.
"Lão đại, hay là chúng ta giết ra ngoài?" Sát thủ mặt sẹo đề nghị.
Các nhân viên hộ tống có lực lượng hạn chế, nhiều điểm chủ chốt chỉ được bảo vệ bởi ba hoặc bốn người, với năng lực của những tên sát thủ, rất dễ dàng giết chết họ.
Nhưng thủ lĩnh của sát thủ chỉ vào chiếc phi thuyền trên đầu, lắc đầu từ chối đề nghị: "Không, có người trên trời đang theo dõi, nếu chúng ta xông qua bất kỳ điểm kiểm soát nào thì sẽ bị phát hiện ngay lập tức, đến lúc đó rất có khả năng sẽ bị chúng cắn trả!"
"Vậy giờ làm thế nào?" Sát thủ mặt sẹo hỏi. "Đến trấn Vĩnh Lâm xem thử."
"Nhưng lão đại, không phải huynh nói trấn Vĩnh Lâm nhiều người phức tạp, không thể đi từ bên đó sao?"
Nơi bọn chúng ẩn náu quả thật gần trấn Vĩnh Lâm hơn, sau khi hội tụ, sát thủ mặt sẹo từng đề nghị phá vây từ trấn Vĩnh Lâm, nhưng lại bị gã thủ lĩnh bác bỏ.
Bởi vì gã thủ lĩnh cảm thấy ở trấn Vĩnh Lâm có quá nhiều người dân, rất dễ bị bại lộ.
"Phía đông là sông Hoàng Hà, phía nam là sông Hắc Ngư, chúng ta không có thuyền nên đều không đi được, bên này lại bị nhân viên hộ tống phong tỏa, ngoại trừ trấn Vĩnh Lâm, chúng †a đã không còn con đường nào có thể đi được nữa rồi!", thủ lĩnh bất lực nói.
"Chúng ta có thể nghĩ ra thì nhân viên hộ tống chắc chắn cũng đã nghĩ ra, có khả năng chúng đang đợi chúng ta ở trấn Vĩnh Lâm rồi!" Sát thủ mặt sẹo lo lắng.
"Không phải là có khả năng, mà là chắc chắn!", thủ lĩnh nói: "Nhưng chúng ta không có cách nào khác, chúng ta chỉ có thể đến trấn Vĩnh Lâm thử xem thôi!"
"Chẳng lẽ lão đại đã có kế hoạch gì rồi?" Sát thủ mặt sẹo hỏi.
"Ta không có kế hoạch nào cả, chỉ là nói một cách tương đối, trấn Vĩnh Lâm dễ phá vòng vây hơn ở đây."
Thủ lĩnh giải thích: "Ở đây chỉ có một cái khe núi nhỏ để đi, còn con đường xuống núi bên trấn Vĩnh Lâm rất nhiều, nhân viên hộ tống có nhân lực hạn chế, vì vậy phòng thủ có thể sẽ không chặt chẽ đến vậy.
Thứ hai, Kim Phi luôn khoe khoang bản thân y đồng lòng với dân, mặc dù mọi người đều biết rằng y đang giả vờ, muốn dùng cách này để thu phục lòng người, nhưng trước giờ người của tiêu cục Trấn Viễn luôn rất khách sáo với bọn dân đen.
Nếu cuối cùng chúng ta thực sự bị phát hiện thì chúng ta có thể bắt một vài người dân ở trấn Vĩnh Lâm làm lá chắn, người ở tiêu cục Trấn Viễn quan tâm đến người dân, có lế
chúng ta có thể tìm thấy cơ hội."
"Đại ca nói có lý!" Sát thủ mặt sẹo gật đầu, "Vậy thì làm theo lời đại ca nói đi!"
Sát thủ một tai không nói gì nhưng ngầm đồng ý.
Ba người bọn chúng nghỉ ngơi xong, sau khi bàn bạc đã lập tức đến trấn Vĩnh Lâm.
Đáng tiếc chúng đến muộn một bước, lúc này phi thuyền của nhân viên hộ tống đã đến bên ngoài trấn Vĩnh Lâm.
Lúc này trời vừa hửng sáng, là thời điểm tốt để ngủ.
Tiếng kêu của động cơ hơi nước phá vỡ sự im lặng của trấn, nhiều người bước ra khỏi nhà dụi mắt.
"Cha ơi, bên ngoài có sấm sét à?" Cậu bé chui vào đống cỏ, hỏi.