QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Nhiều vàng như vậy, thật chói mắt!”

Nhân viên hộ tống nhìn vàng thỏi trong rương mà cảm khái.

Nhân viên hộ tống cũng là người, nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì không nhịn được, nhịp tim tăng nhanh.

Nhưng nhân viên hộ tống trong bóng tối và mấy chục tên thổ phỉ đều ở bên cạnh nhìn, anh ta không thể nào tham ô số tiền này được.

Lương Xung vừa thấy có hy vọng thì vội vàng nói: “Ở chỗ khác ta cũng có tiền, chỉ cần các hạ tha cho ta một lần, Lương Xung ta chắc chắn sẽ báo đáp lớn!”

“Đừng nói nữa, đừng nói nữa, nói nữa thì có thể ta sẽ thật sự động lòng mất!”

Nhân viên hộ tống lấy cuộn dây thừng ở bên hông ném xuống đất, lại chỉ vào hai tên thổ phỉ gần nhất: “Hai người các ngươi trói Đại đương gia của các ngươi lại!”

“Ta xem các ngươi ai dám?” Lương Xung nghiêng đầu tức giận trừng tên thổ phỉ: “Các ngươi còn ngây ra đó làm gì? Lên cho ta! Hän chỉ có một mình, chúng ta có mười mấy người, hắn không ngăn được đâu!”

Trong lòng Lương Xung nghĩ, trên đời này không có ai không tham tiền, vậy nên vừa rồi trong lòng hắn còn ôm chút hi vọng, muốn dùng vàng bạc để mua chuộc nhân viên hộ tống.

Nhưng bây giờ hắn đã lấy ra hết số vàng bạc hắn mang đến rồi, thế mà nhân viên hộ tống vẫn không muốn cho đi.

Lương Xung hiểu ra, hắn không còn cơ hội nữa, bèn chuẩn bị vùng vẫy giấy chết.

“Ta xem ai dám động đậy?” Nhân viên hộ tống lạnh giọng quát lớn.

Nhân viên hộ tống núp trong bóng tối cũng phối hợp khởi động cung nỏ hạng nặng.

Vèo!

Mũi tên của cung nỏ hạng nặng bay lướt qua đám người, đóng phập một cái vào vách núi đá!

Phần đuôi của mũi tên rung lên dữ dội, phát ra tiếng kêu ong ong!

Vốn dĩ có mấy tên đàn em ngo ngoe muốn động, lập tức bị trấn áp!

“Bây giờ thì hết hy vọng rồi chứ?”

Nhân viên hộ tống đạp một cái vào mặt Lương Xung: “Thật sự rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt! Nếu như ngươi thật sự không muốn đi, ông đây đưa thi thể của ngươi đi cũng giống nhau!”

Kiểu Đại đương gia thổ phỉ như Lương Xung, đi tham gia đại hội xét xử cũng chỉ là có mặt cho có thôi.

Kết quả duy nhất đợi hắn chỉ có tử hình, hơn nữa còn lập tức chấp hành!

Cho nên cú đá này của nhân viên hộ tống đã dùng hết sức lực.

Gót giày lót miếng sắt đã đạp gấy xương mũi của Lương Xung!

“Hai người các ngươi qua đây, trói hắn lại!” Nhân viên hộ tống thay đổi giọng điệu ôn hòa vừa rồi, trở nên nghiêm nghị: “Đừng để ta nói lần thứ ba!”

Hai tên đàn em bị nhân viên hộ tống chỉ định do dự một chút, nhưng cuối cùng vẫn đi qua, kéo Lương Xung ra khỏi móng ngựa chết chóc, dùng dây thừng trói lại.

Thật ra có trói bằng dây thừng hay không đã không còn khác biệt nữa, Lương Xung đã bị nhân viên hộ tống đạp ngất đi rồi.

“Sách lược của tiêu cục Trấn Viễn ta đối với thổ phỉ vẫn luôn là đầu hàng sẽ khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị!”

Nhân viên hộ tống giơ loa sảt lên, hét về phía đám đàn em thổ phỉ: “Bây giờ cho các ngươi có cơ hội thể hiện bản thân, để giành được sự khoan hồng! Đầu tiên ném hết vũ khí đi cho tai”

Đám đàn em trố mắt nhìn nhau, cam chịu ném vũ khí trong tay đi.

“Tốt lắm!” Nhân viên hộ tống quay ra sau vỗ tay thành tiếng, một nhân viên hộ tống chui ra từ trong bụi cỏ, trên vai khiêng một bó dây gai lớn.

Mười mấy phút sau, hai tay của đám đàn xem đều bị trói lại.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi