Nghe có người dám giết người phân đất, đương nhiên rất tức giận.
"Đại Cẩu Tử, ngươi còn ngây ra đó làm gì, mau gọi đội đánh hổ qua, giúp Hàn tiên sinh bắt kẻ địch đi!"
Một ông lão dùng gậy đánh cháu trai mình.
Cháu trai ông ấy đã từng đi lính, là đại lực sĩ nổi tiếng gần xa, Hoàng lão gia nhiều lần muốn lôi kéo Đại Cẩu Tử làm côn đồ, đều bị hẳn từ chối.
Vì vậy Hoàng lão gia ghi hận trong lòng, bèn sắp xếp cho hắn vào đội đánh hổ.
Tham gia đội đánh hổ là một việc vô cùng nguy hiểm, gần như mỗi lần lên trên núi
Gặp phải hổ, đội đánh hổ luôn xuất hiện thương vong.
Đại Cẩu Tử mạnh mẽ và chính trực, sau khi gia nhập đội đánh hổ, đã nhanh chóng khẳng định bản thân, thành người dẫn đầu đội đánh hổ.
"Người đội đánh hổ ra đây hết đi!"
Theo tiếng hô của Đại Cẩu Tử, từ trong đám người có bốn mươi năm mươi người bước ra, tuổi tác từ mười ba mười bốn tuổi đến ba mươi bốn mươi tuổi, họ được coi là thanh niên trai tráng khỏe mạnh của trấn Vĩnh Lâm.
Đáng tiếc phần lớn họ đều có khuôn mặt xanh xao, gầy gò đến mức gần như chỉ còn da bọc xương.
Ngay cả Đại Cẩu Tử dẫn đầu cũng giống vậy. Đại Cẩu Tử đếm số người, sau đó nói với Hàn Phong:
"Hàn tiên sinh, huynh đệ đội đánh hổ ở trấn, gần như đã đến cả rồi, ngài đến sắp xếp đi!"
Hàn Phong lộ rõ vẻ cảm động, nhưng suy nghĩ một lúc, vẫn xua tay: "Các vị huynh đệ, cảm ơn ý tốt của các ngươi, nhưng mấy tên tội phạm bỏ trốn này đều có võ nghệ cao siêu, đều là kẻ ác độc tàn bạo, quá nguy hiểm!"
"Hàn tiên sinh, cho ta hỏi ngài, ngài chuẩn bị xử lý Hoàng lão gia và Lương Xung như thế nào?" Đại Cẩu Tử đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi.
"Sau khi đại hội xét xử kết thúc, chúng ta sẽ phái người đi tiến hành điều tra lại, sau khi xác nhận tình huống là thật, mới có thể tiến hành xử phạt cuối cùng!"
Hàn Phong nói: "Nếu tình huống vừa rồi các vị khiếu nại là thật, Hoàng lão gia, Lương Xung và những kẻ giúp chúng làm việc ác, chỉ có một kết quả xử phạt là tử hình! Lập tức thi hành!"
"Chúng ta đều nói thật!" "Chúng ta không hề vu oan cho Hoàng lão gia!"
"Hoàng Lĩnh Toàn chính là một kẻ khốn thua cả súc vật, trấn Vĩnh Lâm làm gì có người nào không biết?"
Dân chúng nghe vậy, tâm trạng lại trở nên kích động. "Ta biết, ta biết!"
Hàn Phong gõ chiêng đồng một cái, chờ sau khi người dân bình tĩnh lại, bèn nói: "Dĩ nhiên ta tin mọi người nói thật, nhưng quốc sư đại nhân đã từng nói, nước không có luật pháp thì sẽ loạn, nhà không có luật pháp thì sẽ suy, thế nên đã yêu cầu tiêu cục Trấn Viễn chúng ta không thể bỏ qua một người xấu nào, cũng tuyệt đối không thể vu oan bất kỳ một người tốt nào!
Chúng ta tiến hành điều tra, không phải vì không tin tưởng các vị dân làng, mà là do quốc sư đại nhân yêu cầu chúng ta phải làm như vậy, cũng là một thủ tục cần thiết để tiến hành buổi xét xử cuối cùng!
Bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung làm việc ác, ắt sẽ bị xử phạt!
Lát nữa bọn ta sẽ sắp xếp đội điều tra vào trấn, nếu như nhanh thì ngày mai là có thể tiến hành buổi xét xử cuối cùng rồi!
Trước đó, bọn Hoàng Lĩnh Toàn và Lương Xung sẽ bị nhốt ở chỗ này, tất cả mọi người đều có thể tới giám sát!"
Nghe được Hàn Phong nói như vậy, người dân cũng yên tâm trở lại.
"Hừ, vậy hãy để bọn chúng sống thêm một ngày!"
Đại Cẩu Tử ngẩng đầu nhìn Hàn Phong: "Hàn tiên sinh, ở trấn Vĩnh Lâm chúng ta có câu nói không ai độc băng Hoàng lão gia, không ai ác hơn Lương ma đầu! Chúng ta cũng hận không thể cần chết bọn chúng, đáng tiếc thổ phỉ dưới trướng Lương ma đầu quá nhiều, chúng ta không phải là đối thủ.
Bây giờ các ngài giúp bọn ta bắt được bọn chúng rồi, chúng ta cũng giúp ngài bắt cướp, không phải rất hợp lí sao?”
"Đúng vậy Hàn tiên sinh, các ngài giúp bọn ta, bọn ta cũng nên giúp ngài!"
"Hàn tiên sinh, chẳng lẽ ngài định bắt được kẻ địch xong là rời đi, không muốn phân đất cho bọn ta nữa à?"
Những đội viên khác của đội đánh hổ cũng rối rít lên tiếng.