QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

"Ông Triệu, ta sẽ cân nhắc chuyện ở thành Vị Châu, ông nhất định phải chăm sóc sức khỏe của mình cho tốt!"

Kim Phi vỗ lưng Triệu Nhạc: "Trong làng có phòng y tế, ta dẫn ông đi xeml"

"Ta ở có đi xem lang trung ở huyện phủ nhưng không có tác dụng gì." Triệu Nhạc xua tay.

Hàm ý là ngay cả lang trung ở huyện phủ cũng không có cách gì, thì ngôi làng nhỏ miền núi này có thể làm gì được?

"Ông Triệu, lang trung ở huyện phủ không được, cũng không có nghĩa là lang trung ở phòng y tế của bọn ta không được."

Trần Văn Viễn vẫn luôn ở bên cạnh cũng cười nói: "Phòng y tế của bọn ta có Ngụy tiên sinh, cũng chính là đệ nhất thần y ở huyện Quảng Nguyên!”

“Thần y số một Quảng Nguyên, chẳng lẽ là Vô Nhai tiên sinh?” Triệu Nhạc hỏi.

"Ông Triệu, ông biết Ngụy tiên sinh sao?" Trần Văn Viễn và Kim Phi đều sửng sốt.

"Biết, lúc trước mẹ ta bị bệnh, cũng là Vô Nha tiên sinh đã chữa khỏi cho bà ấy!"

Triệu Nhạc cười nói: "Ta cũng nghĩ nếu tới mùa đông mà còn chưa khỏi hẳn, ta sẽ đi quận thành tìm Vô Nhai tiên sinh, không ngờ ông ấy lại tới đây!"

“Nguy tiên sinh đã đến làng chúng ta lâu rồi! May là ông Triệu chưa đi nếu không đã uổng công một chuyến rồi." Trần Văn Viễn cười nói: "Đi thôi, ta dẫn ngài đi xem?”

"Quốc sư đại nhân, ta đi tìm Vô Nhai tiên sinh trước đã, không phiền ngài nữa!"

Triệu Nhạc đứng dậy chắp tay với Kim Phi.

'Từ năm ngoái, ông ta đã luôn bị bệnh thương hàn tra tấn, tuy không nghiêm trọng nhưng luôn ho, trời càng lạnh lại càng ho nặng hơn.

“Ta cũng có chút chuyện tìm Ngụy tiên sinh nên đi cùng đi"

Kim Phi cũng đứng lên: "Còn nữa, ông Triệu, ông đừng gọi †a là Quốc sư đại nhân mãi, chỉ cần gọi ta là Kim Phi là được, cái danh Quốc sư đã bị Trần Chinh thủ tiêu rồi!"

"Trần Chinh là tên nghịch tặc giết cha hành thích vua, lời hắn nói chỉ là rắm thối, lão phu nghe còn ngại bẩn lỗ tai!"

Nói đến Tứ hoàng tử, vẻ mặt Triệu Nhạc đầy tức giận: “Lão phu chỉ công nhận chiếu chỉ của tiên hoàng, tiên đế sách phong ngài làm Quốc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương, nên ngài đã là Quốc sư đương triều, là Nhất Tự Tịnh Kiên vương!”

“Vậy thì tùy ông vậy!” Thấy không thuyết phục được Triệu Nhạc, Kim Phi đành phải bỏ cuộc.

Một ông lão như ông ta thì tư tưởng phong kiến đã ăn sâu vào gốc rễ, nên khó mà thuyết phục được.

Muốn kêu Quốc sư đại nhân thì cứ gọi là Quốc sư đại nhân đi, dù sao cũng chỉ là một cách gọi mà thôi.

Nhóm người bước ra khỏi tứ hợp viện, đi tới phòng y tế.

Nhưng lại không gặp Ngụy Vô Nhai, trong phòng làm việc chỉ có mỗi Chu Cẩm.

"Sư phụ, sao người lại tới đây?" Chu Cẩm nhìn thấy Kim Phi đã vội vàng đứng dậy. Kim Phi không biết nhiều về y học lắm, sợ đưa Chu Cẩm xuống mương, sau khi dạy cho cô ấy phương pháp phẫu thuật cơ bản thì không còn gì có thể dạy cô ấy nữa.

Sau này, Ngụy Vô Nhai đến, sư phụ Kim Phi đã hoàn toàn phủi tay, để cho Chu Cẩm theo học tập Ngụy Vô Nhai.

Lúc đầu, Chu Cẩm không có việc gì thì sẽ đến nhà Kim Phi ăn tối, tuy nhiên tiêu cục Trấn Viễn lại liên tục ra ngoài để chinh chiến, nên Chu Cẩm - người phụ trách quân y lại càng ngày càng bận rộn, phần lớn chỉ có thể tùy tiện ăn cơm trong phòng y tế, vốn cũng không có thời gian để đến nhà Kim Phi.

Tuy rằng hai người ở cùng một làng, vẫn là thầy trò, nhưng nghiêm túc mà nói thì đã gần một tháng không gặp nhau.

“Tiểu Cẩm, sao con lại gầy như vậy?" Kim Phi cau mày nói: "Dù bận rộn đến đâu cũng phải ăn uống đầy đủ, nếu không cứ kéo dài như thế thì thân thể sẽ suy sụp?"

"Không biết Tân vương lấy đâu ra một đám cung nỏ, hơn nữa còn có một ít nỏ hạng nặng và xe bắn đá, số thương vong ở tiền tuyến đột nhiên tăng lên rất nhiều, chờ qua khoảng thời gian này sẽ ổn thôi."

Chu Cẩm bất lực nói.

Mặc dù thực lực tổng thể của đội hộ tống mạnh hơn đội quân ăn chơi trác táng của Tân vương rất nhiều, nhưng khi hai đội quân giao tranh chắc chẳn đều có thương vong.

Vũ khí cũng đã bị đánh cắp nhiều lần.

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi