Kim Phi chỉ kịp giao các cô nương cho Mãn Thương thì đã bị trường làng và Trương Lương lôi đi.
“Phi ca, lò gạch hết gạch, công trường mỗi ngày đều đang chờ gạch xây tường!"
“Lão Quan, ngươi đừng có nói xấu về lò gạch bọn ta trước mặt Phi ca, có mỗi một cái lò, làm ra được số lượng nhất định thôi, ta còn có cách gì nữa chứ?”
“Vậy ngươi không biết xây thêm cái nữa sao?”
Advertisement
“Ta cũng muốn vậy lắm, Phi ca về ta liền chạy tới đây tìm huynh ấy này!”
“Phi ca, xưởng dệt mới sắp xây xong rồi, bên phía huynh có thể sắp xếp guồng quay tơ và tuyển người rồi, gần đây không ít người tới chỗ chúng ta hỏi bao giờ tuyển công nhân đấy”.
Advertisement
“Phỉ tử, bây giờ các gian hàng của chúng ta càng lúc càng lớn, địa điểm mà các huynh đệ phải canh giữ quá nhiều, nhân lực không đủ, không thể nào huấn luyện như bình thường được”.
Bận rộn tới tận đêm muộn mới tiễn được hai vị trưởng làng và Trương Lương đi.
Sáng sớm hôm sau Kim Phi liền tới xưởng luyện kim.
Y vốn tưởng rằng có hơn 20 người tới cùng lúc, xưởng luyện kim sẽ rất hỗn loạn, nhưng ai ngờ Mãn Thương sắp xếp rất rõ ràng, mỗi người đều có công việc của mình, xem ra rất có trật tự.
“Mãn Thương, xem ra cậu cũng rất biết cách quản lý đấy nhỉ?”
Kim Phi tán thưởng nói.
“Tiên sinh cười chê ta rồi”.
Kim Phi bị những lời này làm cho ngại ngùng.
“Không phải cười chê cậu, cậu có thể sắp xếp được cho bọn họ, không xảy ra tình trạng hỗn loạn, rất tốt”.
Kim Phi mỉm cười khen ngợi.
Trước đây vì tàn tật, vì vậy Mãn Thương vẫn luôn rất tự ti, người như vậy cần được khen thưởng.
Quả nhiên khi Mãn Thương nghe thấy Kim Phi nói vậy liền tỏ ra rất vui: “Tiên sinh hài lòng là được rồi”.
“Ta rất hài lòng, vậy giao bọn họ cho cậu nhé”.
Kim Phi nói: “Xưởng dệt mới sắp xây xong rồi, cậu mau chóng dạy bọn họ chế tạo guồng quay tơ, nhanh thôi sẽ cần dùng đấy”.
“Tiên sinh yên tâm, ta nhất định sẽ cố gắng”, Mãn Thương vội vàng bảo đảm.
“Ta tin cậu”.
Kim Phi vỗ vai Mãn Thương, xoay người đi tới xưởng dệt.