QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 “Tiên sinh, trước đó dù sao ông ta cũng là quan của triều đình, dù đã bị miễn nhiệm cũng phải tạm giam, đợi công văn bên Sử Bộ mới có thể hành hình”.  

 

Tiểu đô úy sợ Kim Phi nhất thời xúc động giết luôn Triệu huyện úy bèn nhắc nhở.  

 

“Kim Phi, chuyện đã đến nước này, ta cũng nói thẳng với ngươi, chuyện dốc Dã Cẩu, sông Cửu Lí, Hắc Phong Lĩnh đều là do ta làm. Thế nào, ngạc nhiên lắm chứ gì?”  

 

Advertisement

Triệu huyện úy tiếp tục khiêu khích.  

 

Đúng là Kim Phi khá ngạc nhiên.  

 

Lúc đó hơn ba mươi thổ phỉ ở dốc Dã Cẩu lớn lối bảo tịch thu lương thực, Khánh Mộ Lam dẫn binh lính nữ đi bao vây, đánh đến lên núi mới phát hiện dốc Dã Cẩu và sông Cửu Lí liên hợp với nhau.  

Advertisement

 

Đó là trận chiến đầu tiên của binh lính nữ, nếu không phải Kim Phi cảm thấy có gì đó không đúng, bảo cựu binh âm thầm tiếp ứng thì lần đó Khánh Mộ Lam đã chịu tổn thất nặng nề.  

 

Sau đó Kim Phi đoán được có lẽ đằng sau chuyện này có người xúi giục bèn phái người đi điều tra, nhưng do căn cơ không đủ sâu, điều tra một thời gian dài cũng không tìm được bất kỳ manh mối có giá trị nào, cộng thêm phải bận rộn việc khác nên Kim Phi quên mất chuyện này.  

 

Thật ra trước kia Kim Phi cũng từng nghi ngờ mấy người Triệu huyện úy nên khi Triệu huyện úy thừa nhận chuyện này, Kim Phi cũng không bất ngờ mấy, điều khiến y bất ngờ là Hắc Phong Lĩnh lần đó bị đánh lén cũng là do Triệu huyện úy bày ra.  

 

Đầu năm nay số lượng thổ phỉ quá nhiều, hơn nữa Hắc Phong Lĩnh đã rời khỏi địa bàn Kim Xuyên nên từ đầu đến cuối Kim Phi đều nghĩ đó là thổ phỉ bình thường, không hề nghĩ đến cường hào nào ở huyện Kim Xuyên.  

 

Bây giờ mới biết hóa ra thổ phỉ của Hắc Phong Lĩnh cũng là do Triệu huyện úy đứng đầu.  

 

“Kim Phi, nghe nói tối hôm trước người của ngươi đã chết khá nhiều, trong các binh lính nữ đã chết có thê thiếp nào của ngươi không?”  

 

Triệu huyện úy khinh thường nói: “Dù ngươi là quý tộc, dù ngươi bắt được ta thì thế nào? Ngươi dám giết ta không? Còn không phải…”  

 

Chưa nói hết câu ông ta đã nhìn thấy Khánh Mộ Lam tiến đến trước, thanh đao màu đen được rút ra khỏi vỏ.  

 

Không để Tiêu đô úy ngăn cản, thanh đao đen trong tay Khánh Mộ Lam lóe sáng lướt ra cổ Triệu huyện úy.  

 

Mắt Triệu huyện úy trợn trừng, gương mặt hiện lên vẻ sợ hãi với cái chết, cũng có một ít cảm giác được giải thoát.  

 

Ung nhột hoành hành và tác oai tác quái ở Kim Xuyên trong nhiều năm đã đến hồi kết.  

 

Khánh Mộ Lam hất hết những giọt máu dính trên thanh đao, không thèm quay đầu lại đi đến trước mặt Kim Phi nói: “Có chuyện gì ta chịu trách nhiệm”.  

 

“Cô chịu, cô gánh nổi không?”  

 

Kim Phi buồn bực đánh vào đầu Khánh Mộ Lam một cái.  

 

“Đừng đánh đầu ta”.  

 

Khánh Mộ Lam tức giận đánh vào bàn tay Kim Phi: “Ta gánh không nổi thì còn có anh trai ta mà, ta không tin giết một huyện úy bị miễn chức mà thôi, anh của ta còn không giải quyết được à?  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi