QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 Bên trong chứa những tờ ngân phiếu, Lạc Lan đếm hai lần: "Vừa tròn hai vạn lượng, Hàn đại ca và Thiết đại ca, các huynh cũng đếm đi”.  

 

"Cửu công chúa đưa số tiền vừa đủ như vậy thì cần đếm gì nữa?”  

 

Thiết Chùy vẫy tay, trở vào phòng để thay quần áo.  

 

Advertisement

Lúc đầu Cửu công chúa hỏi giá của Hắc Đao, Lạc Lan cũng không giấu giếm, nói cho Cửu công chúa biết, Kim Phi định giá tám trăm lượng.  

 

Cửu công chúa lấy đi hai mươi lăm thanh Hắc Đao, vừa khớp với hai vạn lượng.  

 

Hàn Phong cũng không đếm, mà hỏi: “Lạc Lan cô nương, tính thời gian thì hôm nay những huynh đệ quay lại lấy hàng chắc cũng đã về đến nhà rồi. Nhưng cho dù hôm nay tiên sinh sắp xếp bắt đầu giao hàng, xe ngựa sớm nhất cũng phải nửa tháng nữa mới tới đây, nửa tháng này chúng ta làm gì bây giờ?"  

Advertisement

 

"Ta ở đây tiếp tục sửa sang lại quán trọ, Thiết Chùy đại ca và huynh có thu xếp thế nào thì ta không hỏi nữa”.  

 

Lạc Lan nói: "Tiên sinh và Tiểu Bắc phu nhân đều từng nói, xà phòng thơm và Hắc Đao đều phải bán với giá cao, kiếm tiền từ những người giàu có. Bây giờ vừa hay lại phù hợp với sách lược kinh doanh mà tiên sinh từng nói”.  

 

“Giờ cũng chỉ còn cách này thôi”, Hàn Phong bất đắc dĩ nói.  

 

Hai người đang trò chuyện thì chợt thấy cựu binh gác cổng hớt ha hớt hải xông vào.  

 

"Hàn đại ca, Lạc Lan cô nương, Đường Phi đại ca dẫn người tới rồi”.  

 

"Lão Đường đến rồi hả?"  

 

Hàn Phong kinh ngạc chạy nhanh ra khỏi phòng.  

 

Lạc Lan vội vàng đi theo phía sau.  

 

Trong sân, Đường Phi - một thợ săn thấp bé đang nhảy xuống ngựa với vẻ mặt mệt mỏi.  

 

Có thể là do thời gian cưỡi ngựa quá lâu, lúc Đường Phi bước xuống, hai chân không được tự nhiên lắm.  

 

“Lão Đường, sao ngươi lại tới đây?” Hàn Phong vội vàng chạy tới, hỏi: “Trong làng đã xảy ra chuyện gì sao?”  

 

“Không phải, Mộ Lam cô nương nhận được bồ câu đưa thư của kinh thành, nói rằng xà phòng rất được ưa chuộng ở kinh thành, bán rất chạy, hơn nữa Hắc Đao cũng bị Cửu công chúa lấy đi. Tiên sinh đoán chắc chắn sẽ thiếu hàng nên bảo ta mang một lô xà phòng thơm và Hắc Đao đến trước cho mọi người dùng trong trường hợp khẩn cấp”.  

 

Đường Phi lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Tiên sinh đoán có đúng không? Xà phòng bán hết chưa?"  

 

"Tiên sinh có đoán sai bao giờ đâu? Đương nhiên đã bán cháy hàng, không còn một miếng nào cả!"  

 

Hàn Phong cười nói: "Ta và Lạc Lan cô nương còn đang bàn bạc nửa tháng tới nên làm gì đây”.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi