QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Nếu như Kim Phi thật sự có thể lấy ra muối ăn tốt như vậy từ bên trong mỏ muối, vậy thì đây chính là một việc lớn đối với cả Đại Khang.  

 

Khánh Mộ Lam cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn không ít.  

 

“Tiên sinh, có thể bảo Tiểu Cẩm làm mẫu cho ta xem tinh luyện ra muối kiểu gì không?”, Khánh Mộ Lam nói: “Không phải không tin tiên sinh mà là chuyện này có quan hệ khá lớn”.  

 

“Được”, Kim Phi nghĩ ngợi một lát, nói với Chu Cẩm: “Tiểu Cẩm, ngày mai cô làm mẫu cho Mộ Lam xem nhé”.  

 

Advertisement

“Thôi khỏi ngày mai, bây giờ đi luôn”.  

 

Khánh Mộ Lam chẳng thiết ăn cơm nữa, kéo Chu Cẩm rời đi.  

 

Phòng thí nghiệm là cấm địa của làng Tây Hà, Khánh Mộ Lam cũng là lần đầu vào trong, giống như cùng bà cụ nhà quê vào trong một quan viên lớn, hiếu kỳ nhìn đống chai lọ bên trong.  

 

Advertisement

Đêm ngày hôm đó, Khánh Mộ Lam tận mắt xem Chu Cẩm đập nát một khối muối khoáng hơn năm mươi cân, sau đó trải qua rất nhiều quy trình, biến thành muối tinh vừa nhỏ vừa trắng.  

 

Khánh Mộ Lam nếm thử, mùi vị cực kỳ thuần tuý, không có bất cứ mùi vị lạ nào.  

 

“Quá thần kỳ, thật sự quá là thần kỳ! Hoá ra muối khoáng thật sự có thể biến thành muối tinh”.  

 

Cho dù đã tận mắt chứng kiến cả quá trình, thế nhưng Khánh Mộ Lam vẫn cảm thấy không thể tin nổi: “Lần này tiên sinh phát tài rồi!”  

 

Muối ăn là thứ mà mỗi gia đình đều phải có, thị trường lớn hơn xà phòng thơm và Hắc Đao vô số lần.  

 

Muối ăn Kim Phi làm ra dù là vẻ ngoài hay là hương vị thì đều lấn át muối biển của những hiệu muối khác.  

 

Quan trọng nhất là Kim Phi không cần ngàn dặm xa xôi chuyển muối từ bờ biển về, so với nhưng hiệu muối khác thì chi phí gần như có thể không tính đến.   

 

Với giá muối của Đại Khang bây giờ, Kim Phi muốn không phát tài cũng khó.  

 

“Tiên sinh nói muối ăn không tính là thứ đáng tiền gì cả, người làm muối không chỉ là để kiếm tiền mà còn để người dân của cả Quảng Nguyên đều có thể được ăn loại muối vừa rẻ vừa yên tâm!”   

 

Chu Cẩm nói: “Vậy nên hôm nay cô nói tiên sinh muốn lừa dân kiếm tiền, Tiểu Bắc tỷ tỷ mới nổi giận như thế”.  

 

“Để cho người dân được ăn loại muối vừa rẻ vừa yên tâm…”  

 

Khánh Mộ Lam tự mình lẩm bẩm, trên mặt nóng bừng.  

 

Nghĩ tới những lời chất vấn Kim Phi lúc ăn cơm, Khánh Mộ Lam cảm thấy không còn mặt mũi đâu nữa.  

 

“Là ta trách nhầm tiên sinh rồi, giờ ta sẽ đi xin lỗi ngài ấy”.

“Mộ Lam tỷ, tỷ không nhìn xem bây giờ là giờ nào rồi?”  

 

Chu Cẩm kéo Khánh Mộ Lam lại: “Tiên sinh rất ghét bị quấy rầy lúc đang ngủ, nếu bây giờ tỷ đi đánh thức ngài ấy, nhất định sẽ bị mắng một trận”.  

 

Lúc này Khánh Mộ Lam mới nhớ ra bây giờ đã là nửa đêm.  

 

Cô ấy hơi ngượng ngùng le lưỡi: “Đúng là muộn rồi, Tiểu Cẩm cũng ngủ sớm đi, ta về đây”.  

 

Hiếm khi tới phòng thí nghiệm một lần, lúc đi, Khánh Mộ Lam còn thuận tay ôm một vò rượu mạnh.  

 

Mấy ngày nay Khánh Mộ Lam bận rộn trấn áp đám thổ phỉ nên vô cùng mệt mỏi, khi tỉnh dậy đã là rạng sáng.  

 

Khi cô ấy chạy đến nhà Kim Phi, Quan Hạ Nhi nói với cô ấy rằng sáng sớm Kim Phi đã dẫn đội đi đến đỉnh Song Đà.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi