QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 “Còn một chuyện nữa, ngoài bán ở quận thành, huyện thành, cô còn cần phải sắp xếp người âm thầm xuống các làng, thị trấn cố gắng cho người dân toàn Quảng Nguyên biết đến muối tinh luyện làng Tây Hà càng sớm càng tốt, mua muối của chúng ta”.  

 

Kim Phi lại đưa ra một yêu cầu.  

 

Nhiều người không thể đến huyện thành vài lần trong đời, nếu muốn để người dân biết về muối tinh luyện ở làng Tây Hà, từ đó nhận ra muối tinh làng Tây Hà thì quảng bá tại địa phương là cách tốt nhất và nhanh nhất.  

 

“Tiên sinh, e là cần rất nhiều người mới làm được việc này…”  

Advertisement

 

Chung Linh Nhi hơi khó xử.  

 

“Ta bảo Tiểu Bắc điều mấy người cho cô, đây chỉ là quảng bá tạm thời, sau khi danh tiếng của muối tinh luyện làng Tây Hà được khẳng định thì không cần làm như vậy nữa”.  

 

Advertisement

Kim Phi nói: “Cho nên lần này đi sâu vào các làng, thị trấn, còn phải chọn đại lý đại diện ở mỗi trấn, sau này để đại lý đến huyện phủ lấy hàng, dân làng có thể chỉ cần đến đại lý là mua được”.  

 

“Cách này hay đấy”.  

 

Mặc dù đây là lần đầu tiên Chung Linh Nhi nghe thấy từ đại lý, nhưng cô ta hiểu ý của Kim Phi: “Vậy đại lý muốn lấy hàng thì nên bán với giá như thế nào?”  

 

“Cũng là mười đồng một cân”, Kim Phi nói: “Chúng ta sẽ trả tiền công cho cửa hàng đại lý bên này xem như là thù lao của họ”.  

 

Mặc dù vẫn chưa bắt đầu bán nhưng Kim Phi tin chắc muối tinh luyện làng Tây Hà sẽ không lo lắng về vấn đề đầu ra, không cần kích thích các cửa hàng đại lý bằng cách nâng giá.  

 

“Bên cô vẫn cần phái người giám sát các cửa hàng đại lý, nếu có người cấu kết với những thương nhân muối khác để ác ý trữ hàng, hoặc tư lợi tăng giá thì lập tức hủy tư cách đại lý của người đó”.  

 

Kim Phi lại nhắc nhở.  

 

“Được”, Chung Linh Nhi gật đầu đáp: “Tiên sinh còn gì dặn dò không?”  

 

“Tạm thời không còn, nếu có việc gì đột ngột xảy ra, cô có thể tự mình xử lý thì cứ việc xử lý trước, việc gì không thể xử lý thì lập tức báo lại”.  

 

Kim Phi nói: “Đã chuẩn bị xong xe đẩy rồi, sắp xếp người chất hàng đi”.  

 

Không lâu sau, Chung Linh Nhi đã rời khỏi đỉnh Song Đà cùng với đoàn xe kéo dài hàng trăm mét.  

 

Sáng hôm sau, từng hũ muối tinh luyện trắng như tuyết được đặt ở các cửa hàng của thương hội Kim Xuyên và hai quận thành gần với đỉnh Song Đà.  

 

“Thương hội Kim Xuyên lại định bán gì thế?”  

 

“Không biết, trông có vẻ là muối thì phải”.  

 

“Muối ở đâu mà trắng thế nhỉ?”  

 

Trước đây, thương hội Kim Xuyên chỉ bán xà phòng thơm, với người dân thường, xà phòng thơm là sản phẩm cực kỳ xa xỉ.  

 

Bây giờ đột nhiên xuất hiện thêm sản phẩm tương tự, người dân đi ngang qua đều khá tò mò.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi