QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 “Trở về rồi nhắc tới chuyện xử phạt, bây giờ nhanh chóng tìm kiếm Phùng Thánh cho ta!”  

 

Nghĩ đến việc bị một người như Phùng tiên sinh nhắm vào, Kim Phi cảm thấy khó chịu như bị một con rắn độc trơn trượt lạnh lẽo bò trên lưng.  

 

“Khi đến đây, ta đã sắp xếp xong xuôi rồi”.  

 

Tiểu Ngọc nói: “Bây giờ ở một số quận huyện lân cận, nhân viên thương hội, nhân viên hộ tống của tiêu cục và tai mắt của ta đều đang tìm kiếm ông ta”.  

 

Advertisement

“Làm rất tốt”.  

 

Kim Phi hài lòng khen ngợi.  

 

Tiểu Ngọc trời sinh để làm tình báo, bây giờ không cần y căn dặn, cũng biết nên phải làm như thế nào.  

 

Advertisement

Còn Trương Lương, lần này cũng thể hiện ra kiến thức quân sự mạnh mẽ, điều này khiến Kim Phi vô cùng ngạc nhiên mừng rỡ.  

 

Nghĩ tới đây, Kim Phi không khỏi nghiêng đầu nhìn ra ngoài.  

 

Lần này Khánh Mộ Lam bị đả kích không nhẹ, trở lại lâu như vậy nhưng vẫn luôn ngồi ở trên tảng đá cúi đầu ngẩn người.

“Lương ca, tình trạng bây giờ của Mộ Lam tuyệt đối không thích hợp để dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.  

 

Kim Phi quay đầu nhìn về phía Trương Lương: “Ta sẽ bàn bạc với cô ấy sau, nếu cô ấy đồng ý giao binh phù ra, huynh tạm thời dẫn đội tiêu diệt thổ phỉ”.   

 

“Vậy có được không?”, Trương Lương hơi do dự.  

 

Từ xa xưa, điều binh khiển tướng đều là chuyện lớn, nên trong suy nghĩ của Trương Lương, binh phù là vật rất thiêng liêng.  

 

“Ta đi hỏi thử, chắc sẽ không thành vấn đề”, Kim Phi đáp.  

 

Ở một mức độ nào đó, Trường Tín Quân và Khánh Nguyên Quân là quân đội riêng của nhà họ Khánh, nếu không Tây Xuyên Mục cũng sẽ không dễ điều động để tiêu diệt thổ phỉ như vậy.  

 

Điều này cũng thể hiện rõ mức độ trọng văn khinh võ ở Đại Khang.  

 

Với việc huy động hàng nghìn quân, Tây Xuyên Mục chỉ với danh nghĩa tiêu cục Trấn Viễn, đã có thể tự làm chủ.  

 

Nếu như không có gì ngoài ý muốn, Trần Cát ở trong cung có lẽ cả đời cũng sẽ không biết.  

 

Sau khi dặn dò xong việc truy bắt Phùng tiên sinh, Kim Phi rời khỏi lều, đi đến trước mặt Khánh Mộ Lam.  

 

Lúc này Khánh Mộ Lam đã không còn dáng vẻ hiên ngang như thường ngày, cô ấy đã mấy ngày không rửa mặt, đầu tóc rối tung, trông vô cùng nhếch nhác.  

 

Mãi đến khi Kim Phi đi tới bên cạnh cũng không phát hiện ra, vẫn còn đang ngây người.  

 

Thấy Khánh Mộ Lam như vậy, Kim Phi không khỏi khẽ thở dài.  

 

Mỗi người đều cần thời gian và rèn luyện để trưởng thành, Khánh Mộ Lam cũng không ngoại lệ.  

 

Trước đó cô ấy cùng lắm chỉ yêu thích quân sự trên sách giấy, đây là lần đầu tiên cô ấy chính thức cầm quân, không ngờ lại gặp phải đối thủ như Phùng tiên sinh.  

 

Kim Phi biết Khánh Mộ Lam là một người kiêu ngạo, thất bại lần này là một cú đả kích quá lớn với cô ấy.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi