QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

Không có bất kỳ chỗ dựa nào trong không trung, Thúy Nhi chỉ đành vặn eo hết mức, trả giá bằng cách phá hủy sự cân bằng của cơ thể để tránh mũi tên.  

 

Nhưng tốc độ của mũi tên quá nhanh, Thúy Nhi khó khăn lắm mới tránh được một mũi tên, mũi tên còn lại lập tức đâm thẳng vào ngực cô ấy!  

 

Thúy Nhi phịch một tiếng ngã xuống sườn đồi, dùng chút sức lực cuối cùng quay đầu nhìn Cửu công chúa, sau đó vĩnh viễn nhắm mắt lại.  

 

Cơ thể lăn xuống sườn đồi.  

 

“Thúy Nhi!”  

 

Chứng kiến người bạn cùng mình lớn lên từ nhỏ chết ngay trước mắt, lòng Châu Nhi đau như dao cắt.  

 

Nhưng cô ấy không thể rời khỏi Cửu công chúa, không được báo thù cho người bạn đồng hành của mình.  

 

Sắc mặt Cửu công chúa vẫn bình tĩnh như thường, nhưng bàn tay giấu trong tay áo lại nắm chặt!  

 

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, từ lúc Thấm Nhi kéo Đại Ngưu đi cho đến khi Thúy Nhi bị trúng tên, toàn bộ quá trình chỉ trong vài nhịp thở.  

 

Mấy giây trước vẫn còn sống sờ sờ, lúc này đã âm dương cách biệt!  

 

Nhưng chiến trường chưa bao giờ là nơi để đau buồn, Thấm Nhi thậm chí còn không kịp quay đầu lại nhìn thi thể của Thúy Nhi một cái đã phải tiếp tục tham gia chiến đấu.  

 

Tiện tay ném Đại Ngưu xuống đất, Thấm Nhi liền tiến tới thay vị trí của Thúy Nhi, chặn tên cao thủ ẩn mình đang chuẩn bị lao lên núi!  

 

Đại Ngưu ngồi trên đất, cả người đều ngây ra!  

 

Đối với anh ta Thúy Nhi là cao thủ vô địch, cứ vậy mà chết sao?  

 

Ngây người giống như Đại Ngưu còn có hai tiêu sư trên núi.  

 

“Lão thất, cung thủ không phải đã bị chúng ta trừ khử rồi sao...?”  

 

“Nhất định là trốn ở đâu đó giờ mới ra tay!”  

 

Lão thất giậm chân xuống đất: “Tứ ca, ta đi tìm tên khốn đó, huynh bảo vệ Thấm Nhi cô nương nhé!”  

 

“Được!”  

Mũi tên còn lại không nhiều, nhất định phải được dùng có ích.  

 

Lão tứ nhấc cung nỏ lên, muốn nhắm chuẩn vào tên cao thủ đang tấn công Thấm Nhi.  

 

Nhưng cao thủ sớm đã có phòng bị, chỉ luôn tấn công một phía, lão tứ hoàn toàn không tìm được góc để bắn.  

 

Trong lúc hai bên vẫn đang bất phân thắng bại, dưới chân núi xuất hiện một nhóm thổ phỉ, tên nào cũng cầm khiên.  

 

Lực lượng tiêu sư và thị vệ lúc này đều đã bị giảm sút nghiêm trọng, ngay cả Đại Ngưu cũng tham gia chiến đấu, đã không còn nhân lực để ngăn cản đám thổ phỉ này nữa rồi.  

 

Đội thổ phỉ cầm khiên đã nhanh chóng lao tới đỉnh núi.  

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi