QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

“Xin tiên sinh cứu Tây Xuyên, cứu Đại Khang”.  

 

Cửu công chúa đứng dậy, trịnh trọng cúi người với Kim Phi.  

 

 

“Điện hạ, người làm gì thế?”  

 

 

Kim Phi vội đứng dậy, muốn đỡ Cửu công chúa lên nhưng thấy Thẩm Nhi ở bên cạnh tức giận nhìn mình, y chỉ đành rụt tay lại.  

 

 

Kim Phi không đỡ, Cửu công chúa cứ cong người như thế.  

 

 

Thẩm Nhi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn mái nhà.  

 

Advertisement

 

Kim Phi vừa nhìn đã biết cô ấy đồng ý, định giả vờ như không nhìn thấy, vội vàng nắm lấy cánh tay Cửu công chúa muốn đỡ Cửu công chúa đứng dậy.  

 

 

Nhưng Cửu công chúa lại cương quyết không chịu.  

 

 

“Điện hạ mau đứng dậy đi, Kim Phi có tài đức gì đâu, làm sao có thể nhận nổi đại lễ này chứ”.  

 

 

Kim Phi bất lực nói.  

 

Advertisement

 

Cửu công chúa không đứng lên, y cũng không thể cứng rắn lôi dậy.  

 

 

Có lẽ vẫn chưa làm thế đã bị Thẩm Nhi đánh gãy cánh tay.  

 

 

“Tiên sinh đồng ý trước đã, Văn Nhi mới dám đứng lên”, Cửu công chúa cúi người nói.  

 

 

“Điện hạ, người chẳng nói là chuyện gì mà đã bảo ta đồng ý, điện hạ nghĩ ta có thể đồng ý không?”  

 

 

Kim Phi nghe thế, Cửu công chúa muốn rào trước đón sau.  

 

 

Y bèn rụt tay lại, cũng cúi người với Cửu công chúa: “Nếu điện hạ cứ như vậy, chúng ta cùng cúi người với đối phương đi”.  

 

 

Chẳng phải là chơi xấu à, ai mà không biết.  

 

 

Cửu công chúa vừa nhìn thì thầm bất lực thở dài, chỉ đành đứng thẳng người dậy, còn đỡ Kim Phi dậy.  

 

 

“Tiên sinh, vậy ta nói thẳng”.  

 

 

“Ừ, nói thẳng đi”.  

 

 

Kim Phi múc cho Cửu công chúa một bát cháo: “Điện hạ ăn cháo cho thấm giọng trước đã”.  

 

 

“Cảm ơn tiên sinh”.  

 

 

Cửu công chúa nhận lấy bát cháo đặt sang một bên: “Tiên sinh, ba ngày trước, sứ giả Thổ Phiên đến phủ Tây Xuyên đàm phán, lúc về bị thổ phỉ đánh lén”.  

 

 

“Sứ giả Thổ Phiên bị thổ phỉ tập kích?”, Kim Phi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Thương vong thế nào?”  

 

 

“Đều chết hết”, Cửu công chúa nói.  

 

 

“Nghiêm trọng thế à?”  

 

 

Kim Phi bỗng nhận ra tính nghiêm trọng của sự việc.  

 

 

Sứ giả đến đàm phán đã chết, Thổ Phiên tất nhiên sẽ tức giận.  

 

 

Quan hệ của Đại Khang và Thổ Phiên vốn dĩ đã căng thẳng, lúc này thì hay rồi, thổ phỉ châm một ngọn lửa vào.  

 

 

“Bên Thổ Phiên nói thế nào?”, Kim Phi hỏi.  

 

 

“Bên Thổ Phiên yêu cầu ta và Hâm Nghiên ca phải tìm được hung thủ trong năm ngày, tự mình đưa đến Thổ Phiên nhận tội”.  

 

 

Cửu công chúa nói: “Ngoài ra, còn yêu cầu Đại Khang đưa hai quận Tây Ninh, Lan Châu ở tây bắc cho Thổ Phiên”.  

 

 

“Chúng nghĩ gì vậy?”, Kim Phi nhíu mày.  

 

 

Lan Châu, Tây Ninh là thành phố quân sự biên giới do hoàng đế khai quốc Đại Khang xây dựng giống như Tây Xuyên, một cái là để kiểm soát Thổ Phiên, một cái là kiểm soát Đảng Hạng, vị trí chiến tranh của họ rất quan trọng.  

 

 

Phủ Tây Xuyên chỉ cách đường biên giới Thổ Phiên một đoạn, nhưng Tây Ninh và Lan Châu gần như xây dựng trên đường biên giới.  

 

 

Nếu đưa Tây Ninh và Lan Châu cho Thổ Phiên, phía tây bắc Đại Khang sẽ không có rào chắn, người Thổ Phiên có thể tự do đi lại ở phía tây bắc Đại Khang, từ đó gây ra mối đe dọa cho biên giới.  

 

 

Nếu đưa Tây Ninh và Lan Châu cho Thổ Phiên, hậu quả sẽ nghiêm trọng giống như lúc nhường lại mười sáu châu ở Yến Vân cho Khiết Đan.  

 

 

Trước kia Thổ Phiên yêu cầu Đại Khang nhượng lại phủ Tây Xuyên, có lẽ chỉ là đòi giá, nhưng lần này lại thêm Lan Châu và Tây Ninh là nghiêm túc.  

 

 

Đòi ba quận thành, nếu Đại Khang còn chống cự, ít nhất cũng phải nhường lại một quận à?   

 

 

“Tây Xuyên, Lan Châu, Tây Ninh không thể nhường lại cho Thổ Phiên, thế nên đánh với Thổ Phiên là điều không thể tránh khỏi”.  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi