QUAY VỀ CỔ ĐẠI: TAY TRÁI KIỀU THÊ TAY PHẢI GIANG SƠN

 Cửu công chúa lại bày ra vẻ nghiêm túc, nói như đùa…  

 

“Không chịu để yên đúng không?” Kim Phi nói: “Nếu điện hạ có chuyện gì thì mau nói đi, nếu không có việc gì thì ta xin cáo từ!”  

 

 

Cửu công chúa vốn chỉ định đùa giỡn một chút, kết quả ai ngờ mặt cô ấy còn dày hơn cả Đường Tiểu Bắc, đúng là không biết kiêng dè cái gì.  

 

 

Đến y còn không phân biệt được rốt cuộc cô ấy đang nói thật hay đùa nữa.  

 

 

Điều này khiến Kim Phi cảm thấy mình thật thất bại.  

 

 

Advertisement

“Vậy được, nói chính sự đi”.  

 

 

Cửu công chúa nói: “Trong tay Vũ Dương còn có một số quân Ất Đẳng, nếu tiên sinh có thể giúp ta đánh lui Thổ Phiên, ngoại trừ việc mua cung nỏ hạng nặng và xe bắn đá, Vũ Dương có thể giao số người này cho tiên sinh, được không?”  

 

 

“Một số quân Ất Đẳng?”  

 

 

Kim Phi lại càng bị cám dỗ.  

 

 

Advertisement

Theo tình hình trước mắt của Đại Khang, chỉ cần thành lập được quân đội, vậy tức là có được một quân đội riêng.  

 

 

Ví dụ như quân Khánh Nguyên trước đây theo Trương Lương đi bắt cướp, nhà họ Khánh có thể tùy ý điều khiển Trường Tín Quân.  

 

 

Thiết Lâm Quân cũng chỉ nhận một mình Khánh Hoài làm thống soái, tuy Trương Khải Uy được hoàng đế lâm thời đưa tới Thiết Lâm Quân, nhưng cũng không có ai nguyện quy phục hắn.  

 

 

Hơn nữa, những người sáng suốt đều biết, hoàng đế lúc ấy chỉ muốn đánh tiếng với nhà họ Khánh, thật sự không có ý định đuổi Khánh Hoài đi.  

 

 

Sau này, Khánh Quốc công chịu cúi đầu, Trương Khải Uy cũng chân thành trả lại Thiết Lâm Quân cho Khánh Hoài.  

 

 

Có quân Ất Đẳng, Kim Phi có thể trang bị được hơn 5000 người.  

 

 

Nếu còn được trang bị thêm súng ống, thiên hạ còn ai có thể chống lại được y chứ?  

 

 

Nhưng mà chuyện này cực kỳ quan trọng, Kim Phi cũng không vội đưa ra quyết định.  

 

 

“Điện hạ, chuyện này ta cần phải suy nghĩ một chút”.  

 

 

“Vậy được, Vũ Dương sẽ chờ tiên sinh một đêm”.  

 

 

Cửu công chúa nói: “Nếu tiên sinh đồng ý, ta sẽ chờ tiên sinh ở làng Tây Hà để thành lập đội hộ vệ, nếu tiên sinh không đồng ý, sáng mai Vũ Dương sẽ mang cung nỏ hạng năng rời đi”.  

 

 

“Được!”  

 

 

Kim Phi gật đầu, xoay người rời đi.  

 

 

Đêm đó, Kim Phi mất ngủ.  

 

 

Y nhớ lại lúc vừa mới xuyên không tới đây, chỉ muốn làm một người đàn ông giàu có rồi cưới vài thê thiếp xinh đẹp, sống cả đời hạnh phúc.  

 

 

Nhưng con người luôn không tự quyết định được số phận.  

 

 

Để có một cuộc sống đàng hoàng, y không thể không ra tiền tuyến tranh giành tước vị.  

 

 

Để không bị bọn thổ phỉ tống tiền, y không thể không diệt thổ phỉ.  

 

 

Để trong lòng cảm thấy an tâm, các nhà máy lần lượt được mở ra.  

 

 

Kim Phi biết, lựa chọn sáng suốt nhất là không tham gia vào việc của Cửu công chúa.  

 

 

Theo tưởng tượng ban đầu của y, y đã thành công có được cuộc sống mà y muốn.  

 

 

Có tước vị, kiếm đủ tiền, còn về thê thiếp, nếu y muốn thì mỹ nữ Xuyên Thục cũng có vô số cho y lựa chọn.  

 

 

Vậy nếu Thổ Phiên đánh tới thì sao?  

 

 

Tính toán hiện tại của y có thể đủ để cho y chạy trốn tới Giang Nam dễ dàng.  

 

 

Với bản lĩnh của y, tìm chỗ đứng trong Giang Nam không có gì khó khăn cả.  

 

 

Có Trường Giang làm ranh giới, dù Thổ Phiên, Đảng Hạng, Khiết Đan đánh tới Giang Nam, đời này cũng y cũng gần như kết thúc rồi.  

 

 

Mọi người đều sẽ chết, dù Đại Khang có bị đánh cho tan nát thì có sao đâu?  

 

 

Nhưng đây thật sự là cuộc sống mà y muốn sao?  

 

Bình luận

Truyện đang đọc

Báo lỗi